Dư Ngã Tâm Động
"Cậu cùng người ta còn chưa là gì của nhau." Diệp Kỳ Trăn đứng ở bên cửa sổ, trộm nhìn Ôn Dư sườn mặt, hạ giọng nói.
"Tôi trước luyện tập một chút làm bạn trai thì sao. Hơn nữa tôi đã thêm WeChat, cậu ấy cũng sẽ không dễ dàng cho người khác số WeChat......" Đường Tiêu nói cười thành tiếng, "Cậu chủ yếu vẫn là đừng để cho những người khác đến gần nàng."
Nguyên lai canh giữ kỹ đến vậy, Diệp Kỳ Trăn càng hết chỗ nói rồi, "Nếu cậu ta nhìn vừa mắt người khác, tôi có thể làm sao bây giờ?"
"Tiểu Trăn Nhi, giúp tôi nhìn chút. Làm ơn, lần tới mời cậu ăn cơm." Đường Tiêu khẩn cầu nói.
"Được rồi, đã biết." Diệp Kỳ Trăn chịu không nổi Đường Tiêu nói nhiều.
Diệp Kỳ Trăn trở lại bàn đã bắt đầu lên đồ ăn, nàng thuận tiện cùng mọi người nói Đường Tiêu không tới. Mọi người đều tỏ vẻ tiếc nuối, rốt cuộc Đường Tiêu là khuấy động không khí, một người bằng mười người.
Trên mặt bàn có vài đồ uống, sữa bò, nước trái cây, còn có bia. Người đang ngồi đều là vừa vào đại học, trừ bỏ mấynam sinh, không bao nhiêu người chạm vào rượu.
Ly trước mắt đựng đầy đồ uống, như là nước có ga vị đào, Diệp Kỳ Trăn khát nước, vì thế bưng lên ly. Lúc này bên tai có thanh âm dễ nghe nhắc nhở nàng: "Bên trong có cồn, cậu có thể uống rượu sao?"
Ôn Dư xem Diệp Kỳ Trăn không giống như có thể uống rượu.
Diệp Kỳ Trăn sau khi nghe được, lập tức buông xuống cái ly trong tay, không chạm vào. Sinh nhật 18 tuổi, Đường Đường xúi giục nàng thử uống qua một ly bia, liền một ly giấy dùng một lần, nàng nín thở uống xong mặt trướng đến đỏ bừng, một giấc ngủ đến ngày hôm sau. Việc này Đường Đường còn ba ngày hai đầu lấy ra tới trào phúng nàng.
Thấy Diệp Kỳ Trăn ngoan ngoãn buông ly nhận túng động tác, Ôn Dư cười, quả nhiên không đoán sai. Nàng thuận tay cầm lấy một ly sữa trước mặt mình, làm như vô ý đưa cho Diệp Kỳ Trăn, không nói chuyện.
Diệp Kỳ Trăn quay đầu nhìn Ôn Dư.
Ôn Dư lặp lại lời Diệp Kỳ Trăn nói lúc tập quân sự, còn nguyên dâng trả lại: "Yên tâm đi, tôi không hạ độc."
Diệp Kỳ Trăn bị chọc cười, "Cảm ơn."
Ngày đó nàng sở dĩ nói như vậy với Ôn Dư vì Ôn Dư coi nàng như tình địch mà đề phòng, không chịu tiếp thu hảo ý.
"Cậu đưa tôi." Ôn Dư lại nói.
"Cậu có thể uống rượu?" Diệp Kỳ Trăn hỏi nàng.
"Có thể uống một chút." Ôn Dư nói, thoáng nghiêng người về phía Diệp Kỳ Trăn, duỗi tay cầm đi ly rượu đào.
Trên người Ôn Dư luôn có thanh hương nhàn nhạt, Ôn Dư tới gần, Diệp Kỳ Trăn ngửi thấy được, mùi hương làm nàng cũng không để ý hai người chi gian khoảng cách thân mật. Chờ nàng lại nhìn về phía Ôn Dư, Ôn Dư hơi ngửa đầu, uống một phần ba ly rượu. Khí chất Ôn Dư cùng khí tràng làm nàng cảm thấy, Ôn Dư cũng không cần người đặc biệt chiếu cố.
"Chúng ta tự giới thiệu đi, tên họ, chuyên ngành, sở thích, gì cũng được." Có người đứng lên nói, không khí trở nên sinh động lên.
Mọi người đều không có ý kiến. Vì thế từ người đề nghị bắt đầu, ngược vòng kim đồng hồ, thứ hai từ cuối lên là Diệp Kỳ Trăn, Ôn Dư xếp cuối cùng. Từ phản ứng mọi người, như đều rất chờ mong Ôn Dư tự giới thiệu.
"Ôn Dư, khoa mỹ thuật." Ôn Dư đứng lên, ngữ khí bình tĩnh, ngắn gọn.
Diệp Kỳ Trăn cũng không ngạc nhiên, ân, lạnh lùng girl.
"Ôn đồng học không nói nhiều chút sao?" Có người kháng nghị.
Ôn Dư bổ sung một câu: "Ngày thường không có sở thích."
Cùng với nói không có gì yêu thích, càng như là không muốn cùng người khác nói chuyện của mình đi, Diệp Kỳ Trăn uống sữa, cho là như vậy.
"Ôn đồng học độc thân sao?" Một cô gái đột nhiên bật ra một câu, thập phần nhiệt tâm bát quái mà giúp nam sinh bên cạnh hỏi.
"Độc thân." Ôn Dư đạm cười trả lời.
Ôn Dư vừa đáp, bầu không khí trên bàn cơm tự động tăng một độ, mười mấy người vừa ăn vừa nói chuyện, vui vẻ vô cùng.
Ôn Dư ngồi xuống lại uống lên một chén rượu.
Diệp Kỳ Trăn lén nhìn, đã ba ly. Không biết vì sao, nàng thấy Ôn Dư như ẩn giấu rất nhiều tâm sự, một chút cũng không vui, mặc dù cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của người khác một cách tự cho là đúng như vậy cũng không thích hợp.
Ôn Dư tuy rằng cúi đầu, nhưng lực chú ý đặt ở một trên người Diệp Kỳ Trăn, rốt cuộc muốn nhìn chằm chằm mình bao lâu? Một lát qua đi, nàng bỗng dưng quay đầu, chăm chú nhìn Diệp Kỳ Trăn hỏi: "Sao nhìn chằm chằm tôi vậy?"
"Tôi......" Diệp Kỳ Trăn cũng chưa ý thức được vấn đề này, có lẽ là quá mức đột nhiên không kịp phòng ngừa, nàng cư nhiên cảm giác mặt nóng lên.
Diệp Kỳ Trăn làn da trắng, hơi chút phiếm đỏ liền rõ ràng, hơn nữa ánh đèn là màu ấm, Ôn Dư nhìn hai má Diệp Kỳ Trăn, không khỏi hỏi: "Trộm uống rượu?"
"Không có." Diệp Kỳ Trăn phủ nhận, nhưng tính đổi đề tài, nhớ tới lần trước Ôn Dư hảo tâm đưa nàng về ký túc xá, nàng hôm nay quan tâm người ta cũng là bình thường đi? Do dự, Diệp Kỳ Trăn hỏi: "Cậu muốn uống ít đi chút không?"
Hoãn hai giây, Diệp Kỳ Trăn nghe được Ôn Dư lười biếng hừ một tiếng "Ân", nói chuyện tổng mang theo điểm đạm nhiên không sao cả. Còn có, nàng lưu ý đến Ôn Dư buổi tối không ăn bao nhiêu, nhưng nàng không nói thêm cái gì, rốt cuộc các nàng cũng không tính thân thiết, chỉ không còn là "Tình địch" mà thôi.
Chờ liên hoan kết thúc, trời hoàn toàn tối đen.
Bọn họ người nhiều, vừa lúc lại vây quanh một bàn, liền có người đề nghị chơi ma sói.
Ôn Dư đối chơi trò chơi tập thể không có hứng thú, nàng thấy Diệp Kỳ Trăn tựa hồ thích chuyện này. Nàng không tính toán tham dự, vì thế lấy cớ đi toilet, vừa lúc đi xuống lầu hít thở không khí.
Diệp Kỳ Trăn tổng cảm thấy Ôn Dư trạng thái không tốt lắm, có phải do uống rượu nhiều quá? Rốt cuộc đáp ứng Đường Tiêu, trái lo phải nghĩ, nàng cũng lấy cớ đi toilet, đứng dậy đi ra ngoài.
Nhà ăn không lớn, phân hai tầng, lầu một nhà ăn, lầu hai phòng riêng. Diệp Kỳ Trăn ở lầu hai tìm một vòng không thấy toilet, người phục vụ nói toilet tại lầu một, nàng lại xuống dưới lầu, vẫn như cũ không thấy thân ảnh Ôn Dư. Là đi ra ngoài sao?
Nơi xa đèn neon lóng lánh, Ôn Dư lẳng lặng dựa vào rào chắn bên bờ sông, nhàm chán ngắm nhìn, gió thổi tới, nàng sờ sờ cánh tay. Đầu tháng 10, Nam thành mưa vài trận, buổi tối đã có chút lạnh lẽo, đặc biệt là đứng ở bờ sông, gió sông thổi buổi đêm.
"Ôn Dư?"
Ôn Dư quay đầu lại, gọi nàng chính là một nam sinh cao cao, miễn cưỡng coi là người quen.
"Thật là cậu. Phía trước tôi ở dưới lầu kêu cậu, cậu chắc không nghe thấy, tôi còn tưởng rằng nhận sai người."
Ôn Dư không nói một lời, hiển nhiên không nghĩ phản ứng người này.
"Bạn học cũ, cậu không đến mức không nhớ tôi đi? Tôi lúc trước theo đuổi cậu lâu như vậy." Quản Minh liếm môi bất đắc dĩ cười, trên người còn dính mùi rượu, "Tôi nghe nói cậu học đại học Z, danh giáo a, chúc mừng."
Ôn Dư vẫn trầm mặc, nàng đối rất nhiều nam sinh cũng không có ấn tượng, nhưng đối Quản Minh là có, đương nhiên cũng không phải bởi vì vẻ ngoài Quản Minh còn tính nhân mô nhân dạng, là giáo thảo Nhất trung.
Quản Minh liền đứng bên nàng, không có vẻ rời đi.
Ôn Dư cũng không thèm nhìn.
Đứng một lát, gió cuốn lại đây.
"Cùng bạn bè ăn uống? Tôi cũng vậy. Hôm nay nhiệt độ hạ, cậu mặc ít như vậy lạnh không?" Quản Minh lại bắt đầu đáp lời, ánh mắt ở đôi chân dài của đối phương quét một lần, dáng người thật tuyệt, "Nếu không tìm một chỗ, tôi mời cậu uống gì?"
"Không có hứng thú." Ôn Dư rốt cuộc mở miệng.
"Trước kia là sắp thi đại học, cậu cự tuyệt tôi còn chưa tính, hiện tại cậu đều thi đậu đại học Z, không cần xa cách tôi đi?" Quản Minh rất tự tin, cũng cảm thấy chính mình có cơ sở để tự tin, hắn vẫn luôn không thiếu nữ sinh thích, cân nhắc Ôn Dư dù kiêu ngạo, hao chút tâm tư cũng không phải vấn đề. Vốn dĩ liên hệ không được Ôn Dư hắn còn nuối tiếc, hôm nay gặp được cơ hội, khẳng định sẽ không dễ dàng từ bỏ, hắn hướng Ôn Dư cười nói: "Đi thôi, tôi mời khách."
"Lỗ tai có bệnh hay là đầu óc có bệnh vậy? Tôi nói tôi không có hứng thú." Ôn Dư cười nói, lại từng chữ như kim châm.
"Ôn Dư, cậu có phải hiểu lầm tôi không?"
Ôn Dư không nghĩ nói thêm một chữ, phải đi.
Quản Minh lập tức bắt lấy tay Ôn Dư, lôi kéo nàng, "Cậu đừng nghe ở trường những người đó nói hươu nói vượn, tôi trước là thiệt tình thích cậu mới theo đuổi cậu, nếu không tôi có thể theo cậu thời gian lâu như vậy? Tôi đối với cậu tâm động, căn bản liền không động quá tâm tư với ai khác."
Ôn Dư lạnh lùng cười nhạo một tiếng, vị này là dạng người gì nàng đã nhận ra, nhìn nhìn lại cánh tay bị nắm lây, nàng mệnh lệnh: "Buông ra."
Diệp Kỳ Trăn ở một bên đứng trong chốc lát, thấy Quản Minh bắt đầu động tay động chân, nàng đều chuẩn bị lên rồi.
"Có phải bởi vì Diệp Kỳ Trăn?" Quản Minh còn siết cánh tay Ôn Dư, giọng rất lớn, "Tôi thật sự không thích Diệp Kỳ Trăn, đều là hiểu lầm, lúc trước tôi liền hỏi bài cậu ta mà thôi, cậu ta liền cho rằng tôi thích mình, nơi nơi cùng người ta nói là bạn gái tôi, người khác sai đâu có liên quan tới tôi? Hôm nay gặp mặt, tôi nhất định phải giải thích rõ ràng, tôi Quản Minh thật không phải loại người sớm ba chiều bốn......"
"Cậu có bệnh a?! Ai thích cậu a?" Diệp Kỳ Trăn đã vọt đi lên, nàng chưa từng lớn tiếng như vậy nói chuyện, như là rống lên vậy, thế cho nên mặt đều banh đỏ, tức giận đến trái tim đập thình thịch.
Nhìn đến Diệp Kỳ Trăn sau, Quản Minh bình tĩnh lại, còn tưởng rằng chính mình hoa mắt, hôm nay xui xẻo, như thế nào đều chạm mặt?
Diệp Kỳ Trăn mắng xong quay đầu đi.
Ôn Dư trừng mắt nhìn Quản Minh, dùng sức rút tay về.
"Ôn Dư......" Quản Minh theo đi lên, còn tưởng kéo nàng.
Ôn Dư dừng lại bước chân, xoay người, cơ hồ chưa cho Quản Minh thời gian phản ứng, giơ lên tay tát vào má trái của hắn thật mạnh, qua đi, chỉ nói một chữ: "Tiện."
Quản Minh bụm mặt, liền nhìn Ôn Dư theo hướng Diệp Kỳ Trăn đi, hắn cúi đầu chửi.
Diệp Kỳ Trăn đi, thực sự bị chọc giận, nàng từ nhỏ đến lớn đâu có bị người mắng qua? Trong lòng ủy khuất đến không chịu được. Nhưng nàng nỗ lực nén nước mắt, không đáng bởi vì loại người này mà khóc.
"Diệp Kỳ Trăn." Ôn Dư bước nhanh đuổi theo.
Diệp Kỳ Trăn hít sâu một hơi, điều chỉnh một chút cảm xúc mới dám quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Ôn Dư. Lạc quan nghĩ, đêm nay náo loạn, ít nhất biết rõ hiểu lầm giữa nàng cùng Ôn Dư, vẫn là có chút thu hoạch.
"Cậu lên lầu đi thôi, theo bọn họ cùng chơi trò chơi." Diệp Kỳ Trăn tận lực lấy vẻ nhẹ nhàng không có việc gì cùng Ôn Dư nói chuyện.
Ôn Dư nhìn chằm chằm đôi mắt Diệp Kỳ Trăn, đều nhìn thấy nước mắt rưng rưng.
Diệp Kỳ Trăn âm thầm cắn răng, bất động thanh sắc, nàng không thể khóc trước mặt người khác, lần trước bị Ôn Dư gặp được chỉ là ngoài ý muốn. Ngoài ý muốn không thể có lần thứ hai.
Gió sông thổi đến hai người sợi tóc đều bay bay, hơi hỗn độn.
"Muốn tôi ở cạnh cậu?" Ôn Dư thấp giọng hỏi.
"Cậu đi lên đi. Tôi không sao, định hóng gió." Diệp Kỳ Trăn cười nhạt, tiếp tục nhịn. Nàng giờ phút này đặc biệt muốn nói Ôn Dư, đừng lại nhìn tôi như vậy, liền nhịn không được.
Liền như vậy một nam sinh, đáng giá cậu khổ sở như vậy sao? Ôn Dư chung quy không hỏi Diệp Kỳ Trăn điều đó, nàng cũng nhìn ra tới, Diệp Kỳ Trăn không muốn khóc ở trước mặt người khác, cậy mạnh mà thôi.
"Ân." Ôn Dư đành phải trả lời như vậy.
Diệp Kỳ Trăn một mình tìm bậc thang ngồi xuống, thực mau liền vỡ đê, nàng vùi đầu ủy khuất đến nghẹn ngào, vừa khóc vừa ghét bỏ chính mình cư nhiên bởi vì tra nam nói như vậy mà rơi lệ. Lúc trước quấn lấy nàng là Quản Minh, hiện tại lật lọng nói mình phạm tiện, đều là chuyện gì......
Hồi tưởng vừa rồi, nàng hối hận chính mình không nhiều mắng vài câu, lại tát đối phương một cái.
Thất sách.
Rốt cuộc không có kinh nghiệm.
Càng nghĩ càng giận, hốc mắt cũng càng ướt.
Ôn Dư không rời đi, mà đứng ở cách đó không xa dưới ánh đèn đường. nhìn, nàng thấy Diệp Kỳ Trăn cuộn tròn, bả vai run rấy, không cần nghĩ đều biết là trộm khóc. Quả nhiên không ai là trăm phần trăm vui vẻ, bất quá là đem bi thương giấu đi.
Kỳ nghỉ, bờ sông có không ít du khách.
Diệp Kỳ Trăn còn đang đứt quãng nức nở, rất nhiều lần tưởng nén khóc nhưng nước mắt đã cạn. Không bao lâu, có một người đàn ông hơi béo mặc áo thun đen đi tới, hỏi nàng có chuyện gì, có thể nói với hắn.
Mặc kệ đối phương có thiện ý hay không, mỗi khi bị người xa lạ đến gần, đặc biệt là nam giới, Diệp Kỳ Trăn liền sẽ lập tức cảnh giác, thậm chí tưởng tượng ra bao nhiêu tiêu đề bài báo về đời sống xã hội. Nàng không muốn nói chuyện cùng người xa lạ.
Đối phương có vẻ không định đi ngay, còn hỏi: "Có phải thất tình không?"
Diệp Kỳ Trăn nghĩ vẫn là trở về đi, mới vừa tính toán đứng dậy ——
"Tôi là bạn cô ấy." Ôn Dư đứng ở bậc thang, nói với người đàn ông.
Người kia lúc này mới thôi đến gần, đi rồi.
Nàng không đi sao? Nghe được thanh âm của Ôn Dư, tật xấu chết sĩ diện của Diệp Kỳ Trăn lại tái phát, không dám dùng đôi mắt khóc đến ửng hồng đi nhìn Ôn Dư, nhưng dư quang lưu ý đến Ôn Dư ngồi xuống bên nàng, hai người còn giữ khoảng cách một thân người, không tính thân mật.
Ôn Dư chưa từng được người khác an ủi, cũng chưa bao giờ an ủi người khác, cho nên tình huống như vậy, nàng không biết nên làm như thế nào. Nàng không nhìn Diệp Kỳ Trăn chỉ nhìn mặt nước gợn sóng lóng lánh, "Cậu khóc, tôi không nhìn cậu cũng sẽ không nói cho người khác."
Tác giả có lời muốn nói: Ôn đồng học trong xương cốt thật sự ôn nhu lại thiện lương, bạn gái tốt nhất Trung Quốc, Diệp khóc nhè về sau cũng thực ấm áp ~