Dư Ngã Tâm Động

Chương 14: Buồn bực




Nghe Đường Đường nói, Diệp Kỳ Trăn kêu lên: "Sao cậu nhìn ra được?"

"Nếu không có ý gì với cậu đâu có thể chụp ảnh cậu như vậy?" Đường Đường phân tích đến đạo lý rõ ràng: "Lại là chụp lén, còn đẹp như vậy, cho thấy người ta vẫn luôn chú ý tới cậu a, đôi mắt đều dán trên người cậu. Diệp Kỳ Trăn, tôi cuối cùng cũng biết vì sao cậu độc thân, cậu chính là ngốc muốn chết."

Trong đầu Diệp Kỳ Trăn hiện lên gương mặt của Ôn Dư. Nàng giải thích cho Đường Đường: "Là con gái."

"......" Đường Đường bị ba chữ này làm nghẹn họng, trầm mặc ít nhất ba giây sau, nàng ồn ào nói: "Vậy mà không nói sớm, chiều nay không phải cậu đi cùng Từ Khai Minh à?"

Diệp Kỳ Trăn khó hiểu khi nghe được Đường Đường nói cái tên Từ Khai Minh, "Sao cậu biết Từ Khai Minh?"

"Tôi nghe Đường cẩu nói, nói đội bóng rổ bọn họ có một nam sinh muốn đuổi theo cậu, tôi liền hỏi thăm. Tôi còn nhìn ảnh chụp, rất soái, Đường cẩu nói cậu ta cao 1 mét 88, là học bá giống cậu, tôi cảm giác các cậu rất xứng đôi......" Đường Đường càng nói càng hăng say, miệng thao thao bất tuyệt như vòi nước vừa xả.

Diệp Kỳ Trăn tựa vào ban công, ngây người nhìn chằm chằm ánh đèn ký túc xá đối diện.

Nàng kỳ thật có thể đoán được Từ Khai Minh muốn đuổi theo nàng, lần đó tụ hội thêm WeChat Từ Khai Minh, Từ Khai Minh tìm nàng nói chuyện vài lần, sau Từ Khai Minh lấy lý do học ké lại hỏi nàng thời khoá biểu, lại sau, rất nhiều lần tan học thời điểm, nàng ngẫu nhiên gặp được đối phương.

Không có chuyện một nam sinh sẽ không có lý do gì mà đối tốt với một nữ sinh.

Nàng cũng hiểu.

Nhưng phản ứng của nàng vẫn luôn thực yếu ớt, chủ yếu vẫn là không có cảm giác.

"Sao không nói lời nào, thẹn thùng à? Cậu cảm thấy gì về cậu ta, có thích không?"

"Cũng là......" Diệp Kỳ Trăn ngẩng cổ nhìn trời, "Không có cảm giác."

Nói thích có lẽ còn quá sớm, đặc biệt là Diệp Kỳ Trăn chậm chạp như vậy, Đường Đường thay đổi cách nói, "Cậu có ghét người ta, hay vừa thấy liền phiền không?"

Diệp Kỳ Trăn ngẫm lại, nói: "Không ghét đi."

Đường Đường lại nói: "Vậy cậu tiếp xúc cùng cậu ta xem, đâu có nhiều nhất kiến chung tình vậy, còn không phải lâu ngày tiếp xúc hiểu biết, sau đó phát hiện có cảm giác, cảm thấy thích hợp mới ở bên nhau. Tôi cũng vậy."

Diệp Kỳ Trăn cảm thấy Đường Đường nói cũng có lý.

-

Buổi sáng tiết ba bốn là tiếng Anh. Đại học Z vừa vào học liền có thi phân lớp tiếng Anh dựa vào kiến thức cơ sở của sinh viên, Diệp Kỳ Trăn cùng La Bối đều ở lớp A có tiến độ chương trình nhanh hơn chút.

La Bối chưa kịp ăn bữa sáng, tới rồi tiết bốn cả người đều đói héo, cho nên chuông tan học vừa vang, nàng liền hận không thể túm Diệp Kỳ Trăn chạy ra.

Hai người bước nhanh từ cửa sau đi ra, thiếu chút nữa đâm vào lòng một nam sinh cao cao. Đến khi Diệp Kỳ Trăn nói ngượng ngùng ngẩng đầu lên, phát hiện gặp phải không phải ai khác lại chính là Từ Khai Minh. Lại là một lần "Ngẫu nhiên gặp được".

La Bối là chuyên gia xem mặt đoán ý, nhìn thấy lại là vị này tới tìm Diệp Kỳ Trăn, nàng phản ứng cực nhanh, quay đầu liền cùng Diệp Kỳ Trăn nói: "Diệp Diệp, tôi có việc liền đi trước, buổi chiều gặp."

Nói xong, nhanh như chớp không thấy bóng người.

Diệp Kỳ Trăn đứng ở tại chỗ nhìn Từ Khai Minh, hơi xấu hổ.

Từ Khai Minh cười nói: "Tôi vừa lúc ở phòng học cách vách học lớp tiếng Anh, cậu đi ra nhà ăn à, đi cùng không?"

Diệp Kỳ Trăn nhàn nhạt cười cười, không cự tuyệt.

Đi ra khu dạy học, dưới bầu trời lất phất mưa nhỏ. Từ Khai Minh vội từ cặp sách lấy ra một chiếc dù căng ra, hắn hướng đến bên Diệp Kỳ Trăn giúp nàng che. Dựa gần quá, Diệp Kỳ Trăn theo bản năng tránh sang một bên, nàng thấy mưa nhỏ liền nói, "Cậu che đi, tôi không cần."

Nhìn Diệp Kỳ Trăn nhanh chóng kéo ra khoảng cách, đến phiên Từ Khai Minh xấu hổ, hắn ngượng ngùng cười nói: "Tôi cũng không thể để con gái đội mưa, đúng không? Dù cậu cầm, tôi thanh niên không cần."

Nói, hắn trực tiếp đem dù đưa cho Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn mơ màng hồ đồ tiếp nhận dù, vẫn cảm giác kì quái chỗ nào.

12 giờ tan học, vừa lúc là giờ ăn cơm cao điểm, có mỗi hàng mì tầng 4 là còn vắng người. Nhà ăn không có thang máy, càng lên cao người càng ít, mọi người đều lười leo cầu thang.

Diệp Kỳ Trăn gọi món mì xương heo xá xíu yêu thích nhất của mình.

Chờ cơm tới.

Từ Khai Minh: "Tôi đi lấy, cậu cứ ngồi đây."

Diệp Kỳ Trăn: "Cảm ơn."

Lại qua vài phút, lầu 4 cũng dần dần đông người lên. Diệp Kỳ Trăn cùng Từ Khai Minh không nói gì, liền vùi đầu ăn mì, bất quá nàng chỉ ăn tương thôi cũng làm người yêu thích.

"Ôn Dư, nếu không ăn mì đi? Có mỗi chỗ này ít người."

"Được."

"Cậu ăn gì?"

"Giống cậu."

"Thật phục cậu rồi."

Mơ hồ nghe được có người kêu một tiếng "Ôn Dư", Diệp Kỳ Trăn ngẩng đầu, quả nhiên ở trước cửa sổ gian mì thấy được hình bóng quen thuộc. Đúng lúc này Ôn Dư quay đầu cũng thấy nàng, nàng liền cười cười với Ôn Dư, xem như chào hỏi.

Ôn Dư vẫn như cũ cười đáp lại, sau đó chú ý tới một nam sinh cùng Diệp Kỳ Trăn ăn mì, nàng quen mặt, hình như tên là Từ Khai Minh gì đó, lần đó liên hoan gặp qua, trận bóng rổ cũng gặp qua.

Kỳ Uẩn gọi xong cơm, tìm bàn ngồi xuống, Ôn Dư nhìn vào mắt Diệp Kỳ Trăn, ngồi xuống đối diện Kỳ Uẩn.

"Cậu thấy trận bóng lần trước thế nào? Chúng tôi còn có liên hoan, đông vui lắm." Từ Khai Minh thấy Diệp Kỳ Trăn vẫn luôn an tĩnh, chủ động khơi mào đề tài để hóa giải bầu không khí gượng gạo.

Diệp Kỳ Trăn vừa định nói gì, không cẩn thận bị sặc, nàng quay đầu ho nhẹ vài cái.

Từ Khai Minh thấy thế, vội đứng dậy chạy tới mua bình nước về, hắn vặn ra nắp bình, đưa đến trong tầm tay Diệp Kỳ Trăn, "Uống nước đi, không sao chứ?" Đưa nước rồi lại tri kỷ đưa lên khăn giấy.

"Không có việc gì, cảm ơn." Diệp Kỳ Trăn ho đến mặt ửng đỏ, không biết làm gì, chỉ độc một câu cảm ơn.

Nghe được tiếng ho khan, ánh mắt Ôn Dư đạm liếc qua, toàn bộ thu ở đáy mắt. Quét thấy Diệp Kỳ Trăn cười với Từ Khai Minh, khóe miệng nàng thoáng câu lên, trên mặt hiện ý cười bất cần.

Nguyên lai đối ai cũng đều cười như vậy......

Quả nhiên là mình nghĩ nhiều.

Kỳ Uẩn đánh hơi thấy khác thường, nghiêng phía trước vừa thấy, vui sướng khi người gặp họa cười phá lên, "Làm sao, nhìn thấy bạn trai tình địch quá soái, trong lòng bất an?"

Ôn Dư lạnh lùng nhìn Kỳ Uẩn, "Ăn mì đi."

Kỳ Uẩn lắc đầu, cảm thán: "Không nghĩ tới cậu còn rất nhỏ mọn."

Ôn Dư lười nói lại, cúi đầu không ăn mấy miếng lại hết muốn ăn.

Ăn ít như vậy, nàng có thể no sao? Khó trách như vậy gầy. Diệp Kỳ Trăn lưu ý đến Ôn Dư ăn không vài muỗng liền gác xuống chiếc đũa.

"Muốn cùng đi không?" Từ Khai Minh hỏi.

"A?" Diệp Kỳ Trăn chậm nửa nhịp lấy lại tinh thần, cũng chưa nghe rõ Từ Khai Minh đang nói cái gì, liền nghe được hỏi muốn cùng đi không.

"Tôi nói xem phim." Từ Khai Minh nhìn Diệp Kỳ Trăn thất thần, "Tâm tình không tốt?"

"Không phải......" Diệp Kỳ Trăn cười nói.

Tối thứ sáu có hai tiết cơ sở lý luận. Giảng viên lại cũ kỹ nghiêm túc, đem nội dung vốn đã buồn tẻ giảng giải càng khiến người mơ màng sắp ngủ. Nhưng mọi người đều rất vui vẻ, bởi vì học xong sẽ được nghỉ.

La Bối đỡ đầu, chiến đấu với mí mắt trên cùng mí mắt dưới cho đến khi liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng đột nhiên xốc lên tinh thần, dùng khuỷu tay nhẹ nhàng cọ cọ Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn vừa chép xong bài, quay đầu nhìn nàng.

La Bối nhỏ giọng nói: "Vị kia lại tới đón cậu."

Diệp Kỳ Trăn nhìn nhìn bên ngoài, choáng váng. Từ ngày đó cùng ăn ở nhà ăn, nàng rất nhiều lần nhìn đến Từ Khai Minh ở ngoài phòng học chờ nàng, cũng không nói là trùng hợp, liền lộ liễu táo bạo chờ nàng.

Phòng ngủ mấy người đều biết Từ Khai Minh theo đuổi Diệp Kỳ Trăn, cho nên vừa tan học, các nàng liền rất hiểu phong tình mà "Cô lập" Diệp Kỳ Trăn, tạo điều kiện cho hai người đơn độc ở chung.

Đám người lục tục đi rồi, Diệp Kỳ Trăn mới chậm rì rì đi ra phòng học, chỉ thấy Từ Khai Minh dựa vào lan can, trong tay còn cầm ly trà sữa đang đợi nàng.

Từ Khai Minh gầy gầy cao cao, ngũ quan rất soái, là dáng vẻ rất nhiều con gái thích, nhưng Diệp Kỳ Trăn cảm giác chính mình khác với các nữ sinh khác, hoàn toàn vô cảm. Mấy ngày này, nàng cảm thấy Từ Khai Minh cũng khá tốt, tri kỷ biết săn sóc người, rất có chừng mực, sẽ không làm người không thoải mái, nhưng nàng cùng Từ Khai Minh ở bên nhau có chút không được tự nhiên, không rõ lý do.

"Cho cậu, lần trước nghe cậu nói tiệm trà sữa này rất ngon."

Diệp Kỳ Trăn nhìn chằm chằm một cốc trà sữa lớn kia, suy xét sau vẫn là nói rõ ràng sẽ tốt hơn, Từ Khai Minh khẳng định không hợp với nàng, nếu không nàng sẽ không cảm thấy tiếp xúc với hắn là một gánh nặng. Nàng tuy rằng rất muốn thoát độc thân, nhưng cũng không nghĩ gặp ai cũng liền thử xem, chuyện này tóm lại miễn cưỡng không được. Nàng không tính toán nhận lấy trà sữa, chỉ là nói: "Cậu uống đi, tôi không muốn uống."

"Cố ý mua cho cậu, cầm đi."

"Xin lỗi, tôi không muốn uống." Diệp Kỳ Trăn cố chấp nói.

Từ Khai Minh nghe được Diệp Kỳ Trăn nói như vậy, liền biết tình huống không tốt lắm, hắn trầm mặc lên. Liền đứng trên hành lang ngoài phòng học, Diệp Kỳ Trăn định nói rõ ràng, rốt cuộc không rõ ràng cự tuyệt, đối phương liền sẽ coi là ngầm đồng ý, "Cậu về sau đừng tới chờ tôi tan học, cũng không cần lại mang gì cho tôi."

Yên lặng.

"Tôi có làm phiền cậu không? Xin lỗi." Từ Khai Minh nghe hiểu ý tứ, lại có chút không cam lòng, hắn cười nói: "Vẫn là muốn hỏi, một chút cơ hội cũng không có sao? Tôi thật rất thích cậu."

Diệp Kỳ Trăn trước kia cũng từng được nam sinh thổ lộ, lần này vẫn là trước sau như một thờ ơ, nàng nhìn chằm chằm người trước mắt, máy móc nói một câu văn mẫu: "Thực xin lỗi, cậu rất tốt......"

"Chính là không có cảm giác, tôi biết." Từ Khai Minh vuốt tóc tranh lời, lấy nụ cười che giấu xấu hổ và thất vọng, "Không có việc gì, thật không có việc gì, cậu đừng nói xin lỗi, này vốn dĩ là chuyện của cả hai bên."

Bên cạnh có người ôm sách vở đi qua, hai người đều an tĩnh lại.

Đi rồi.

Diệp Kỳ Trăn lên tiếng: "Tôi về ký túc xá."

Từ Khai Minh ừ một tiếng, "Tôi đây liền không tiễn cậu."

Việc này tính giải quyết xong, thuận lợi hơn trong tưởng tượng. Diệp Kỳ Trăn xoay người sau, thở phào nhẹ nhõm thật dài, như là trên người dỡ xuống gánh nặng một trăm cân. Một mình về ký túc xá, không biết có phải do đến tháng không, từng cơn từng cơn đau, cả người đều thực buồn bực.

Đi qua sân thể dục phía nam, Diệp Kỳ Trăn nhìn đến không ít người đang chạy đêm. Nàng đi tới, lại quay đầu về hướng đó nhìn vài lần, sau đó, chậm rì rì mà đi về phía sân thể dục.

Cơ thể không quá thoải mái, Diệp Kỳ Trăn cơ hồ làm con rùa bò vòng quanh sân thể dục, thường thường nhìn trái nhìn phải, đi hơn phân nửa vòng, nàng thấy phía trước có hình bóng cao gầy quen thuộc chạy qua, nàng hưng phấn kêu một tiếng: "Ôn Dư ——"

Người nọ quay đầu lại nhìn Diệp Kỳ Trăn liếc mắt một cái. Diệp Kỳ Trăn thấy được một gương mặt hoàn toàn xa lạ, nàng vội cười xin lỗi: "Thực xin lỗi, tôi nhận sai người."

Lúc này cảm giác đau đớn rõ ràng lên, thật sự là đi không được, Diệp Kỳ Trăn đi đến cầu thang lên khán đài ngồi xuống. Đột nhiên nhớ tới lần trước nàng khóc, cũng là ngồi ở đây.

Gió đêm lạnh.

Nàng nắm thật chặt áo khoác, quấn mình lại.

Diệp Kỳ Trăn không biết chính mình vì sao muốn gặp Ôn Dư, nàng cùng Ôn Dư rõ ràng cũng không thể coi là thân thiết...... Nàng lại suy nghĩ, lần trước Ôn Dư nói dẫn nàng cùng chạy bộ, sớm biết đã nên đồng ý rồi.

Muốn gửi WeChat cho Ôn Dư.

Mời nàng ăn khuya?

Diệp Kỳ Trăn lẻ loi ngồi, cầm di động rối rắm, nàng nhìn về phía đường chạy trong bóng đêm, có lẽ biết vì sao mình muốn gặp Ôn Dư, nàng muốn nghe Ôn Dư hống nàng......