Dư Ngã Tâm Động

Chương 1: Tái ngộ




Diệp Kỳ Trăn cả người uể oải, có lẽ do thời tiết. Hôm nay nhiều mây, khi thì chuyển âm u khi thì trong, không khí thực nặng nề, ẩn giấu một trận mưa muốn trút xuống.

Trong xe hơi lắc lư, Diệp Kỳ Trăn một người ngồi ở ghế sau xe taxi, an tĩnh nhìn chằm chằm phong cảnh ngoài cửa sổ xe lùi lại, xuất thần, trước mắt là một tòa cách nhà hơn hai ngàn km, hoàn toàn xa lạ thành thị.

Thái dương lại chiếu lại đây, nàng nhíu mày xoay đầu, hướng lỗ tai đút tai nghe, lại nửa mị lại mắt, nhưng nàng không đang nghe ca, mà là trước sau lưu ý tài xế hướng dẫn nhắc nhở.

Cứ như vậy không biết qua bao lâu.

Tài xế đem xe ngừng ở cổng một khu nhà cao, cho rằng người ghế sau ngủ rồi, liền nhắc nhở nói: "Cô nương, đã đến Đại học Z."

"Cảm ơn." Diệp Kỳ Trăn lười nhác mở mắt ra, nói chuyện khi lộ ra điểm cười, nàng không ngủ, chỉ là sân bay đến Đại học Z khoảng cách quá xa, nàng có chút say xe, mị thượng đôi mắt sẽ thoải mái chút.

Hôm nay là ngày đầu tiên tân sinh viên Đại học Z nhập học. Đại học Z là top 10 danh giáo quốc nội, cho nên tiến đến báo danh, dù là sinh viên hay là gia trưởng, trên mặt đều tươi cười dào dạt.

Khu 18, sinh viên năm nhất khoa báo chí, đây là thân phận mới của Diệp Kỳ Trăn, nàng rất vừa lòng, rốt cuộc mục tiêu nàng ngay từ đầu chính là ngành báo chí.

Cổng trường cùng điểm báo danh các học viện đều có học tỷ học trưởng phụ trách tiếp tân, quy trình nhập học cũng mau.

Nam thành mùa hè nóng hơn so Diệp Kỳ Trăn tưởng tượng, làm xong nhập học thủ tục, tới ký túc xá, nàng thái dương đều bị mồ hôi nóng ướt nhẹp. Học tỷ đi cùng nàng so nàng càng khoa trương, hai má phiếm hồng, mồ hôi ròng ròng.

Đón người mới đến xác thật là khổ sở, cực nóng thời tiết, còn phải toát mồ hôi hối hả ngược xuôi.

"Học tỷ." Diệp Kỳ Trăn cười đưa đối phương một bao khăn ướt, thực kịp thời.

"Cảm ơn."

Khu 18 ký túc xá tin tức hệ ở vườn đông, học tỷ nói bên này là ký túc xá cũ, đều cao sáu tầng, không có thang máy. Diệp Kỳ Trăn nhìn bên chân rương hành lý lớn, may mắn chính mình không ở lầu sáu.

Tiếp tân học tỷ thấy nữ hài mảnh khảnh, lẻ loi một mình cũng không có ai cùng đi, nàng xoa mồ hôi nói: "Chị giúp em đem hành lý dọn đi lên."

"Không cần, em dọn được." Diệp Kỳ Trăn nào không biết xấu hổ, hơn nữa đồ vật cũng không nhiều lắm, mỗi như vậy một rương hành lý.

Còn có một đống việc chờ làm, học tỷ cũng không lại kiên trì, "Được, về sau sinh hoạt học tập có vấn đề, đều có thể tìm chị."

"Ân, cảm ơn học tỷ." Diệp Kỳ Trăn liếc thấy ký túc xá lầu một có máy bán hàng tự động, liền hỏi: "Học tỷ muốn uống cái gì? Em mời khách."

"Không khách khí, chị vội đi, em cũng đi lên đi."

Phụ trách tiếp tân tiền bối đều thân hòa nhiệt tình, cái này làm cho Diệp Kỳ Trăn cảm thấy, một người tới khai giảng báo danh, giống như cũng không có gì.

Rương hành lý xếp đến tràn đầy, thực nặng. Diệp Kỳ Trăn đánh giá cao thực lực của chính mình, nàng thân mình ngửa ra sau, đôi tay ra sức kéo theo rương hành lý, nhích từng bước một hướng lên trên, cơ hồ là rùa bò. Nàng con gà còi, từ bé thể lực liền không tốt, thể dục thành tích trước nay đều là vừa đạt tiêu chuẩn.

Thật vất vả mới đem rương hành lý dọn lên lầu 3, Diệp Kỳ Trăn chỉ cảm thấy cánh tay muốn phế, lòng bàn tay cũng bị ma sát đỏ một tảng lớn, nàng thở hồng hộc dựa vào rương hành lý ngồi, xoa cánh tay, nghỉ ngơi một chút, rương hành lý 28 tấc màu đen đủ lớn, có vẻ khiến thân hình cô gái càng thêm đơn bạc.

Diệp Kỳ Trăn cao 1 mét 65, không tính lùn, nhưng so con gái phương bắc cũng không tính cao.

Dưới lầu có người đang nói chuyện.

"Tốt xấu là trường có tiếng, như thế nào ký túc xá điều kiện kém như vậy, thang máy cũng không có."

"Bên này là ký túc xá cũ, điều kiện khẳng định thiếu thốn, ký túc xá phân chia là do học viện rút thăm, chỉ có thể trách chúng ta học viện báo chí quá xui."

"Đi thang lầu khá tốt, vừa lúc rèn luyện thân thể, người trẻ tuổi bọn họ cả ngày chính là ngồi chơi di động, thiếu rèn luyện."

Tiếng nói chuyện phiếm càng ngày càng gần, hẳn là một nhà ba người, đang nói chính là giọng bản địa Nam thành, Diệp Kỳ Trăn nghe cái hiểu cái không. Chỉ chốc lát sau, nàng thấy một nhìn thấy một cô gái có mái tóc dài ngang vai đi tới, còn cười cười với nàng.

Diệp Kỳ Trăn đứng lên, cũng lễ phép cười đáp lại.

"Đồng học, cậu ở tầng mấy, có muốn giúp không?" Đối phương trước mở miệng, phương ngữ đổi thành tiếng phổ thông.

"Tớ ở tầng 3." Diệp Kỳ Trăn lắc đầu, vừa lúc thấy chính mình phòng ngủ, "Ở đây, 309."

"Tớ cũng là 309, hai ta là bạn cùng phòng!" Cô gái nói đột nhiên kích động lên, "Tớ là La Bối, la trong trương la, bối trong bảo bối."

"Diệp Kỳ Trăn, kỳ diệp trăn trăn (lá xanh um um.)" Diệp Kỳ Trăn nói, lại chủ động cùng người phía sau chào hỏi, "Cháu chào thúc thúc a di."

"Chào cháu nha, tiểu cô nương cười lên cũng thật ngọt."

Diệp Kỳ Trăn cười lên là ngọt, đôi mắt hơi hơi cong lên độ cung, còn có nửa bên má lúm đồng tiền. Nàng cũng không biết chính mình vì cái gì lại có thể cười đến như vậy tỏa nắng, cho dù tâm tình không tốt, tỷ như hôm nay. Có lẽ cười đối với nàng đã hình thành ký ức cơ bắp.

"Cháu một người tới?"

"Ba mẹ cháu đều bận, không có thời gian." Diệp Kỳ Trăn vân đạm phong khinh nói ra, chính mình cũng cảm thấy biệt nữu.

La mẫu cười cười, khen nói: "Cũng thật hiểu chuyện, nếu là Bối Bối nhà của chúng ta a, bác không yên tâm nó một người lại đây."

La Bối làm nũng: "Mẹ ——"

Diệp Kỳ Trăn chỉ có thể tiếp tục cười, từ nhỏ đến lớn, nàng nghe được nhiều nhất chính là "Cháu thật hiểu chuyện" "Thật hiểu chuyện" mọi việc như thế, nói thực ra, nàng không quá thích từ "Hiểu chuyện" này.

Ở ký túc xá đơn giản sửa sang lại sau, là 12 giờ hơn.

"Diệp Diệp, giữa trưa chúng ta cùng đi ăn cơm đi." La Bối như đã quen thuộc, khi nói chuyện đã khoác tay Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn hơi có chút không thoái mái, nàng tuy rằng tính cách rộng rãi dễ ở chung, đối mọi người cũng đều quan tâm chiếu cố, nhưng cùng người tiếp xúc, nàng quen bảo trì một chút khoảng cách.

"Đúng vậy, cùng chúng ta, thúc thúc a di mời khách." La phụ La mẫu thấy tiểu cô nương lẻ loi một mình ở đất khách, đều thực chiếu cố.

"Cảm ơn thúc thúc a di, giữa trưa cháu hẹn bằng hữu." Diệp Kỳ Trăn giải thích.

"Như vậy a, cùng bằng hữu cũng tốt. Chúng ta liền đi trước ăn cơm."

Diệp Kỳ Trăn cũng không phải chối từ, nàng xác thật hẹn bằng hữu, nàng nhắn tiểu Đường Đường. Đường Đường cha mẹ và nàng cha mẹ làm cùng bệnh viện, các nàng từ nhỏ chính là lớn lên cùng nhau, cấp hai và cấp ba đều học chung một trường.

Đường Đường cũng là năm nay thi đại học, nhưng Đường Đường học Đại học Y, khai giảng sớm hơn Đại học Z mấy ngày, cho nên Đường Đường đã đến Nam Thành từ lâu. Cũng may là trường đại học Y ngay cạnh trường đại học Z, cột cửa hai bên cũng tiện.

Không lâu, Diệp Kỳ Trăn nhận được điện thoại Đường Đường, "Diệp Kỳ Trăn, làm xong thủ tục nhập học chưa? Lại chờ tớ trong chốc lát, tớ lập tức lại đây."

"Đã làm xong. Chờ cậu tới tớ đều lên năm hai." Diệp Kỳ Trăn mắng đối phương. Ngày hôm qua Đường Đường còn lời thề son sắt nói hôm nay cùng nàng báo danh, kết quả hôm nay Đường Đường lại nói có việc, đến trễ chút, liền như vậy kéo dài tới giữa trưa.

"Tớ cũng không có cách nào, hôm nay này toạ đàm phải điểm danh, còn không thể bỏ dở giữa chừng. Tớ không thể về kịp." Đường Đường giải thích, ngược lại bán manh nói: "Buổi chiều giúp cậu quét tước vệ sinh chuộc tội, được không?"

Diệp Kỳ Trăn lại hỏi: "Cậu hiện tại lại đây?"

Đường Đường: "Gặp Đường cẩu, lại chờ mười phút đi."

"Vậy hai người đừng tới ký túc xá, đi nhà ăn đi." Quá nóng, Diệp Kỳ Trăn cũng không muốn bọn họ nhiều đi một đoạn đường, trực tiếp đi nhà ăn ăn cơm vừa lúc. Xét thấy Đường Đường trong miệng mười phút ít nhất là hai mươi phút mới đi, nàng cũng không vội, chờ nghỉ đủ rồi mới rời đi ký túc xá.

Từ đông viên ký túc xá đến một nhà ăn phải qua một con đường dài rộng đầy bạch quả. Dưới đường cây xanh người qua lại, đây đại khái là một khu nhà đại học nhất tinh thần phấn chấn bồng bột thời điểm, tùy ý có thể thấy được đến từ trời nam biển bắc gương mặt, mang theo ngây ngô tươi cười cùng khát khao.

Gió qua ngọn cây, rào rạt rung động, ánh nắng xuyên thấu qua lá cây khe hở, sái lạc một đường loang lổ quang ảnh, lấp lánh nhấp nháy, giống một ngân hà trải dài. Z đại phong cảnh thực mỹ, nếu không cũng sẽ không trở thành điểm ngắm cảnh trứ danh số một nam thành.

Diệp Kỳ Trăn chậm hạ bước chân, nhàn nhã nhìn bốn phía, hoàn cảnh lạ lẫm cũng ý nghĩa bắt đầu hoàn toàn mới, khó tránh khỏi sẽ làm người có mang chờ mong. Nàng nhớ tới thi đại học trước một tháng, trường học tổ chức phóng đèn Khổng Minh hứa nguyện, tất cả mọi người viết ước nguyện điểm thi bao nhiều, đỗ đại học nào, nàng trộm viết câu: Trở thành người mình thích.

Hiện tại vào đại học, nàng như cũ là nguyện vọng này.

Sẽ thực hiện đi? Diệp Kỳ Trăn ngẩng đầu thở phào nhẹ nhõm, lạc quan nghĩ.

"Đồng học, xin hỏi khu 19 ký túc xá ở đâu?"

Hỏi đường người là a di tuổi trung niên, quần áo chất phác, trong tay còn xách theo không ít đồ dùng sinh hoạt, phỏng chừng là mua đồ vật sau tìm không thấy đường về.

Ký túc xá đánh số từ nam đến bắc, đều có quy luật, Diệp Kỳ Trăn phương hướng cảm giác không tồi, lúc trước đi theo học tỷ tại đây một mảnh dạo quá, trong lòng đại khái nắm chắc.

"Bên kia." Diệp Kỳ Trăn duỗi tay chỉ chỉ, ngẫm lại, nàng lại cười nói: "A di, cháu tiện đường, cùng nhau qua đi."

"Được được, cảm ơn cháu." Đối phương cầu mà không được.

Từ khu 19 đi một nhà ăn bên kia, muốn hơi vòng điểm, cũng không phải cái gì đại sự, giống loại này chuyện nhỏ không tốn sức gì là có thể giúp được người khác, Diệp Kỳ Trăn sẽ vui vẻ làm.

Tới rồi nhà ăn, không ngoài Diệp Kỳ Trăn sở liệu, Đường Đường quả nhiên còn không có tới. Bất quá bây giờ thiếu chút nữa là cao điểm ăn cơm, lầu một cũng không có nhiều người, điều hòa khá đầy đủ, lập tức hạ nhiệt.

Một đường lại đây, Diệp Kỳ Trăn đổ mồ hôi, môi và lưỡi khô khốc, một máy bán hàng tự động, hơi nghiêng đầu, cuối cùng ánh mắt dừng ở lon soda màu cam ở hàng trên cùng, ngay khi cô lấy điện thoại để thực hiện thanh toán, bắn ra thông báo pin thấp hơn 1%. Hôm nay thất thần, cũng chưa chú ý tới pin điện thoại.

Diệp Kỳ Trăn phản ứng thực mau, thao tác với tốc độ nhanh nhất bằng đầu ngón tay của mình, kết quả một giây trước khi thanh toán được quét.

Màn hình tắt.

Tắt ngấm.

......

Diệp Kỳ Trăn đứng ở tại chỗ, nhìn chằm chằm lon soda ít nhất ba giây, ánh mắt ai oán, không uống được mà càng thấy khát hơn, cái kiểu khát bốc khói trong cổ họng. Nàng nhấp môi, nghĩ thầm, Đường Đường hẳn là sắp tới đây đi? Nàng chờ lát nữa bắt Đường Đường mời khách, một hơi uống hai lon mới được.

Lúc này, có người tới, một bàn tay khoát qua. Diệp Kỳ Trăn phản ứng đầu tiên là người này vừa chọn được lon nước ngọt nàng muốn, và phản ứng thứ hai là bàn tay thật đẹp, trắng nõn, thon dài.

Diệp Kỳ Trăn theo bản năng tránh ra, trong nháy mắt nghiêng người, ánh mắt quét tới mặt đối phương, thấy rõ sau, nàng cứng đờ trong một hai giây, không thể nói là biểu tình gì, hoặc đúng hơn là không biểu tình.

Đối phương dáng người cao gầy, tóc dài ngang lưng, mặc một bộ váy lửng giống mùa hè, thoáng mát, xinh đẹp, thần thái... Chà, giống như nữ thần hồi cấp ba.

Ở chỗ này gặp được bạn học cấp ba, Diệp Kỳ Trăn cũng không có gì lạ, trường cấp ba nàng học là trường trọng điểm của tỉnh, không thiếu gì học bá, hàng năm có rất nhiều học sinh trúng tuyển vào đại học Z. Theo lý thuyết, gặp đồng học cũ, Diệp Kỳ Trăn thông thường sẽ cười lên tiếng gọi, nhưng giờ phút này nàng nhìn trước mặt người, chỉ là không nói một lời.

Ôn Dư cùng Diệp Kỳ Trăn đối diện một lát, cũng không nói chuyện.

Hai người không khí như lâm vào trầm mặc.

Ôn Dư thấp cúi đầu, quét xong tiền trả mã sau, khom lưng lấy ra một lon nước có ga, sau đó tiếp tục nhìn Diệp Kỳ Trăn, lại sau đó, đem trong tay lon đưa Diệp Kỳ Trăn.

Diệp Kỳ Trăn có chút ngoài ý muốn, đổi làm bất luận người nào nàng đều sẽ không ngoài ý muốn, nhưng Ôn Dư làm vậy......

Nhìn lon trong tay Ôn Dư, Diệp Kỳ Trăn không tiếp, không hiểu Ôn Dư cười như không cười biểu tình là có ý tứ gì. Khinh miệt? Cười nhạo? Chính mình vừa mới rất ngớ ngẩn.

Nàng cùng Ôn Dư không phải cùng lớp đồng học,cùng lắm là học cùng toà nhà, không tránh được cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy. Cao trung các nàng cũng chưa nói quá một câu, nhưng Diệp Kỳ Trăn nhận thức Ôn Dư, nàng biết Ôn Dư cũng nhận thức nàng, rốt cuộc lúc ấy cả năm cấp đều truyền tai nhau, cao tam nhất ban Diệp Kỳ Trăn cùng nghệ thuật ban Ôn Dư thích cùng một nam sinh, là tình địch như nước với lửa.

Diệp Kỳ Trăn không biết những lời này như thế nào lan truyền ra đi, nàng căn bản không thích nam sinh kia, càng không tranh cùng Ôn Dư. Nhưng nói dối lặp lại một ngàn lần thành chân lý, nàng thật là nhảy vào Hoàng Hà đều gột không sạch.

"Diệp Kỳ Trăn, di động cậu như thế nào gọi không thông a?"

Phía sau truyền đến Đường Đường thanh âm, Diệp Kỳ Trăn quay đầu lại nhìn, vội vàng đi rồi, lưu Ôn Dư một người đứng ở tại chỗ.

Trong lòng bàn tay soda ướp lạnh lạnh căm căm, Ôn Dư nhìn Diệp Kỳ Trăn bóng dáng, dường như không có việc gì cười cười, quả nhiên thực chán ghét chính mình a. Bất quá bị người chán ghét việc này, nàng sớm đã thành thói quen.

"Di động hết pin." Diệp Kỳ Trăn cùng Đường Đường gặp mặt.

"Đó là Ôn Dư?" Đường Đường chú ý điểm đã thay đổi, lại hướng phía sau Diệp Kỳ Trăn nhìn nhìn, còn không phải là Nhất trung vị kia nổi danh yêu tinh.

Diệp Kỳ Trăn gật gật đầu, "Ân."

"Cô ta cũng ở Đại học Z, cậu cùng cô ta thật đúng là...... Duyên phận." Đường Đường nhìn Diệp Kỳ Trăn, thập phần nghiêm túc hỏi: "Hai người vừa mới không đánh nhau đi?"

Tác giả có lời muốn nói: Điền hố rải hoa ~ tương đối tiểu tươi mát đại học vườn trường văn, cong không tự biết ngạo kiều học bá X thiên nhiên cong dụ thụ yêu tinh ( hữu nghị nhắc nhở: Truy văn trước thỉnh trước xem văn án nhảy hố chỉ nam)