Cuối tháng ba, gió vẫn còn mang theo hơi lạnh.
Buổi tối 11h43, Nguyên Triêu Hương kéo thân thể mệt mỏi đi bộ trên đường Lâm Ấm rộng lớn, gió đêm lạnh lẽo thổi tới, làm cho cô không khỏi run lên một cái.
Lạnh quá, sớm biết như thế thì cô đã để taxi đi thẳng vào đây luôn rồi, đỡ phải đi một đoạn đường dài gió lạnh thế này. Cô quấn khăn quàng cổ lông dê chặt hơn một chút, tiếp tục bước đi về nhà.
Gia nhập Đông Lực Music cũng đã hơn ba tháng, trong khoảng thời gian này, công việc của cô vẫn là sáng tác, soạn nhạc, hòa âm và phối nhạc là chính, chỉ cần có một cơ hội, Tam Chi đều sẽ dẫn theo cô vào phòng ghi âm tham gia quá trình chế tác, giúp cô càng học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm để nâng cao khả năng chế tác của cô.
Mặt khác, album do cô phổ nhạc kia dưới sự quảng bá đầy sức hấp dẫn của siêu cấp Thiên hậu, thành tích quả nhiên không tầm thường, trải qua họp báo công bố album mới, MV phát sóng mạnh mẽ, còn có sự trợ giúp của những quảng cáo tuyên truyền, album bán ra rất là thuận lợi, số lượng tiêu thụ kinh người không dưới 5.000.000 bản, thậm chí liên tục vinh dự bước lên ngôi quán quân trong các bảng xếp hạng bán chạy, đồng thời cũng dấy lên một trận lốc xoáy ở khu vực Đài Loan, Hồng Kông, Singapore và Malaysia.
Trong một buổi tối, tên tuổi của cô đã gây chấn động toàn bộ giới âm nhạc Nhật Bản.
Cho dù người mua vẫn còn cảm thấy xa lạ đối với cái tên "Nguyên Triêu Hương" in trên dòng nhạc sĩ viết ca khúc, thế nhưng, giới nghệ sĩ đối với nhạc sĩ tân sinh viên đại học này rất ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng đón nhận.
Ở các công ty đĩa nhạc lớn, công ty quản lý, công ty phát hành tranh nhau mời cô, trước mắt kế hoạch hợp tác cô nắm trong tay cũng đã sắp xếp kín trong một năm ròng, ngoài việc chuẩn bị album cá nhân cho các ca sĩ ở trong công ty ra, cô còn phải đích thân làm băng gốc cho hai bộ phim truyền hình nhiều tập sắp chiếu, mặt khác còn phải phụ trách phối nhạc và viết ca khúc chủ đề cho một bộ phim điện ảnh dự tính chiếu vào cuối năm, cùng với sáu ca khúc cho CF quảng cáo trên truyền hình, có thể thấy được rõ ràng mức độ chạm tay có thể bỏng.
Về phần kế hoạch hợp tác kế tiếp, nghe nói còn đang phải đàm phán tỉ mỉ, chi tiết hợp đồng cô cũng không rõ ràng lắm. Công việc của cô luôn luôn do bộ phận quản lý của công ty sắp xếp, mà công ty thay cô chọn lựa case từ trước đến nay có điều kiện và tiêu chuẩn nhất định, thù lao cũng rất cao, về phần ứng phó không nổi lượng công việc hay tạo thành gánh nặng cho việc học của cô hay không, cô lại chưa hề phải bận tâm về phương diện này, bởi vì công ty sẽ thay cô sắp xếp lịch làm việc, giúp cô có thể vào sau giờ học mới tính đến sáng tác nhạc, cũng sẽ không ảnh hưởng đến chương trình học đại học hiện đang trong giai đoạn quan trọng nhất của cô.
Từ đằng xa, tiếng động cơ của xe máy phân khối lớn phá vỡ sự yên tĩnh, tiếng rú ga từ phía sau cô mà đến.
Tiếng động cơ từ to tới nhỏ, một chiếc xe máy phân khối lớn hiệu BMW chậm rãi dừng ở bên phải cô.
Dưới tia sáng mờ nhạt của ngọn đèn đường hai bên con đường lớn Lâm Ấm, ánh đèn xe máy sáng ngời thật là chói mắt. Cô quay mặt sang một bên, tránh né ác ý chiếu đèn của người lái xe.
Đông Xuyên Tướng Tư tháo mũ bảo hiểm xuống, giương cằm nhìn cô.
"Này, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Cô nhìn đồng hồ một cái, chột dạ trả lời, "Gần mười hai giờ rồi."
"Em không muốn sống nữa à!" Đông Xuyên Tướng Tư đánh một cái vào ót của cô, mở đầu chính là mắng một trận. "Một đứa con gái lại ở bên ngoài lêu lổng đến nửa đêm mới về nhà sao?"
"Em là đi làm việc, không phải đi lêu lổng." Cô tức tối bất bình lẩm bẩm. Cái gì chứ! Người này bản thân cũng không phải thường ở bên ngoài đến nửa đêm mới về nhà ư, thế mà còn có mặt mũi thuyết giáo cô.
"Tấn có biết đêm nay em tăng ca hay không?" Một đôi mắt sắc bén hung dữ của cậu trừng cô.
"Em đã gọi điện thoại báo qua với anh ấy rồi." Cô ngoan ngoãn đáp.
Đông Xuyên Tướng Tư buồn bực hỏi: "Vậy hôm nay sao anh ấy lại không đi đón em?"
"Đêm nay anh ấy có tiệc xã giao quan trọng không đi được."
Trên cơ bản, lộ trình mỗi ngày của cô đều tương đối cố định, ban ngày chuyên tâm đi học, học xong liền đi thẳng đến công ty nghiên cứu cùng luyện tập chế tác đĩa nhạc, thông thường đúng chín giờ tối Tam Chi sẽ cho cô về nhà. Dù sao hiện nay cô vẫn là sinh viên, nên cơ hội tăng ca cũng không nhiều, trừ phi công việc ghi âm gặp phải vấn đề đột xuất, trong trường hợp bất đắc dĩ Tam Chi mới giữ cô lại.
Trước khi tan tầm cô chỉ cần gọi điện thoại, Đông Xuyên Tấn Tư sẽ tự mình lái xe đến công ty đón cô về nhà, nếu vào những lúc anh có tiệc xã giao hoặc là công việc bận rộn không có thời gian, anh sẽ cử lái xe đến đón cô, nhưng mà cô nghĩ, tài xế lái xe hơi sang trọng riêng của nhà đến công ty để đón cô thì quá mức rêu rao, để tránh việc bị người ta chỉ trích, cô cuối cùng vẫn là quyết định đón xe taxi về nhà.
Đông Xuyên Tướng Tư quăng mũ bảo hiểm cho cô, sau đó hất cằm một cái, "Lên xe."
"Ồ, tướng soái hôm nay đặc biệt hào phóng nha!" Cô không dám tin kinh ngạc cảm thán, hiếm khi Đông Xuyên Lục thái tử có lòng từ bi như đêm nay, lần đầu tiên chịu cho nữ sinh ngồi trên ngựa chiến vô địch của anh ta.
"Xem như em gặp may mắn, bổn thiếu gia hôm nay tâm tình không tồi."
Cũng đúng, nếu không yên sau của ngựa chiến làm gì đến lượt cô được ngồi. Nguyên Triêu Hương thầm nghĩ.
"Ngồi vững nhé." Đợi cô ngồi lên yên sau của xe máy xong, Đông Xuyên Tướng Tư lập tức đạp chân ga, nhanh chóng xuyên qua đường lớn Lâm Ấm, chạy băng băng về phía nhà chính.
Phía bên phải cách nhà chính không xa có một mảnh đất diện tích gần 100 bình (1 bình = 36m2), quy họach thành hai khu rộng lớn là gara cỡ lớn và nơi sửa chữa cùng bảo dưỡng, thường ngày có một tổ nhân viên chuyên nghiệp phụ trách chăm sóc những chiếc xe này.
Đông Xuyên Tướng Tư cho cô xuống xe ở hành lang gara xong liền lái xe yêu quý vào khu chuyên để xe riêng của cậu ổn thỏa.
Năm chiếc xe phân khối lớn phong cách sang trọng xếp thành một hàng, nhìn tràn đầy khí thế.
Phóng tầm mắt nhìn lại, vị trí hai bên hành lang trái phải đỗ tổng cộng mười lăm chiếc xe, bao gồm đủ loại xe, xe thể thao, xe SUV, xe mui trần, v.v..., các nhãn hiệu bao gồm Benz, BMW, Audi, Jaguar, Porsche, Ferrari, Lancia, giá trị của từng chiếc xe và người ngồi trên xe đều phi phàm như nhau, rất là oai phong.
Ài! Thế nhưng ngay cả một chiếc xe là sản phẩm trong nước cũng không có, có thể thấy sáu anh em nhà bọn họ đều không thích dùng hàng nội, chỉ chú ý đến xe nhập khẩu từ Âu Châu, hơn nữa những chiếc xe siêu cấp tên tuổi này từ trước đến nay luôn nổi tiếng vì giá trên trời, một chiếc bình thường ít nhất cũng trị giá hơn mười triệu thậm chí trên trăm triệu Yên, người dân bình thường tuyệt đối không mua nổi, trên thế giới đại khái cũng chỉ có những công tử nhà giàu lắm tiền nhiều của như bọn họ mới sở hữu được.
Nguyên Triêu Hương nhìn chung quanh gara, không khỏi cảm thán.
"Ồ, Tấn đã về rồi." Đông Xuyên Tướng Tư nhìn về phía chiếc xe thể thao Benz kia.
"Em biết, em nhìn thấy xe của anh ấy."
"Vậy em còn đứng ở đây làm gì? Không về Nam Sương Viện nhanh đi."
"Em chỉ là đang nghĩ, nếu kẻ trộm xe lẻn vào nơi này, chỉ tùy tiện lấy đi một chiếc xe cũng giàu to rồi."
"Điều kiện tiên quyết là, anh bạn ấy phải tránh được mắt thần của cảnh vệ, thuận lợi đem xe chạy ra khỏi chỗ này." Cậu chỉ vào thiết bị camera mini đang giám sát bốn phương tám hướng cùng với hệ thống thăm dò công nghệ cao bằng tia hồng ngoại.
Ừm, cũng đúng! Cô gật gật đầu thầm nghĩ. Huống hồ, từ lối vào đường lớn Lâm Ấm đến cổng chính đều có cảnh vệ súng vác vai, đạn lên nòng hai mươi tư giờ đóng ở đó, canh phòng nghiêm ngặt, cho dù là kẻ trộm có kỹ thuật hạng nhất chỉ sợ cũng không dễ dàng vào vòng trong, nói không chừng còn có thể bị súng bắn thành tổ ong ấy chứ.
"Cám ơn anh chở em một đoạn đường, em phải về phòng rồi, ngủ ngon." Cô ngáp một cái, vẫy tay chào tạm biệt cậu.
Đông Xuyên Tướng Tư lơ đãng lên tiếng "Ngủ ngon", hai người ở ngoài gara mỗi người một ngả, đều tự trở về phòng.
Nguyên Triêu Hương về đến Nam Sương Viện, đẩy cửa đi vào phòng ngủ, thuận tay bật đèn, bất ngờ nhìn thấy Đông Xuyên Tấn Tư nằm trên giường cô.
Anh dường như đã ngủ rất say, ngay cả cô mở cửa đi vào cũng không bị tỉnh giấc.
Cô nhẹ nhàng khép cửa giấy lại, để ba lô xuống, lặng yên đi đến bên giường, lẳng lặng ngắm nhìn khuôn mặt ngủ say của anh, do dự có nên đánh thức anh hay không.
Xem ra, anh hẳn là vừa mới trở về không lâu, bởi vì trên người anh còn mặc áo sơmi, quần dài, áo khoác âu phục cùng caravat thì vắt trên thành ghế dựa, có thể thấy anh vừa vào cửa cũng không lập tức trở về phòng mình thay quần áo, mà đi thẳng đến phòng cô xem cô đã về nhà chưa, có lẽ là từ tiệc xã giao trở về quá mỏi mệt, nên chờ một lát, liền ngủ luôn trên giường cô.
Cô chú ý tới áo sơmi của anh đã cởi đến nút thứ tư, thứ năm, một nửa vạt áo phanh ra hiển lộ bộ ngực cường tráng, liền thoải mái tạo điều kiện cho người ta thưởng thức như vậy.
"Mĩ nam ngủ" bỗng nhiên duỗi người một cái, tư thế lười biếng vừa trêu người lại vừa gợi cảm, làm cho người ta không thèm nhỏ dãi ba thước cũng khó.
Cuối cùng cô cũng hiểu được, vì sao chỉ cần là phụ nữ sẽ đều chảy nước miếng với anh, bởi vì bây giờ tầm mắt của cô cũng rất không nỡ dời đi.
Ánh mắt cô từ bộ ngực loã lồ của anh dần dần di chuyển lên trên, cuối cùng dừng trên bờ môi anh.
Sau đó, cô lặng lẽ ngồi vào mép giường, ngừng thở, không tiếng động áp sát vào mặt anh, chậm rãi đưa đôi môi của mình lên, khẽ chạm một cái, lại nhanh như chớp lùi ra, giống như là vừa làm chuyện gì xấu sợ bị bắt được vậy, cô rón ra rón rén rời khỏi giường, đi về phía tủ quần áo, rất nhanh cầm một bộ quần áo đi vào phòng tắm.
Trong khoảnh khắc cửa phòng tắm khép lại, bên môi Đông Xuyên Tấn Tư lập tức lộ ra một nụ cười yếu ớt.
Ba mươi phút sau, cô cả người nhẹ nhàng khoan khoái ra khỏi phòng tắm.
Anh cũng đúng lúc này "tỉnh dậy".
"Anh tỉnh rồi!" Nguyên Triêu Hương đi đến bên giường, khụy đầu gối ngồi trên sàn, ngửa mặt lên, tựa đầu gối lên mép giường.
Anh vươn tay, ngón tay dài luồn vào giữa những sợi tóc mềm mại của cô, dịu dàng khẽ vuốt. "Ngày mai là cuối tuần, em có lịch làm việc không?"
"Có!" Cô nói ra tên một nhóm nhạc thần tượng nổi tiếng. "Chính là cái công ty quản lý chuyên đào tạo những nhóm nhạc nam thần tượng kia, ngày mai sẽ đưa các thành viên của nhóm nhạc đến Đông Lực Music họp, để thảo luận đĩa đơn mới đang chuẩn bị cho bọn họ."
"Ngày mai anh có thời gian, có thể đưa em đi."
"Hay quá! Thời gian là một giờ chiều, cuộc họp ước chừng sẽ tiến hành hơn một tiếng."
"Ừm..." Anh lười biếng lên tiếng.
"Tấn." Cô đưa tay lay lay vai anh. "Anh nên trở về phòng ngủ đi chứ!"
"Để anh nằm thêm chút nữa." Anh mặt dày mày dạn xoay người sang chỗ khác.
"Chút nữa là bao lâu? Có cần em đánh thức anh không?"
"Nếu anh có ngủ chết, cũng đừng đánh thức anh."
"Vậy em thì ngủ ở đâu? Nằm dưới đất ngủ sao?"
Anh quay đầu, đồng tử sâu thẳm màu hổ phách bắn ra một ánh mắt xấu xa, vỗ vỗ phần giường bên cạnh nở nụ cười giả tạo nói: "Đến đây, cùng nhau ngủ."
"Sói háo sắc." Cô đánh lên mông cường tráng của anh, một tiếng ‘chát’ hết sức vang dội.
Anh bật ra một tràng cười dài, vừa cười vừa kêu đau, sau đó lại tiếp tục ung dung nằm thẳng trên giường cô, hạ quyết tâm kiên trì ở lại phòng ngủ của cô không chịu rời đi.
"Đừng náo loạn, anh nhanh chút trở về phòng ngủ đi." Nguyên Triêu Hương đứng ở bên giường, hai tay chống hông trừng mắt anh.
Anh kéo nhẹ vạt áo của cô, nói nhỏ nhẹ: "Đêm nay để cho anh ngủ ở đây nhé."
"Không được." Cô cự tuyệt như đinh đóng cột.
"Vì sao?" Anh ai oán kêu khẽ.
"Bởi vì tay chân anh không yên, mỗi lần ngủ đến nửa đêm là bắt đầu động tay đông chân." Cô hiểu rất rõ thói quen của anh.
"Đừng như vậy mà." Tiếng nói anh trầm thấp ẩn chứa mị hoặc, dụ dỗ: "Chúng ta đã rất lâu rất lâu không có ngủ cùng nhau, chẳng lẽ em không muốn chút nào sao?"
"Ưm..." Cô trầm ngâm một hồi, nhưng mà lý trí vẫn chiến thắng hết thảy, "không muốn."
"Được rồi, cùng nhau ngủ thôi!" Anh lôi kéo tay áo của cô liều chết không buông. "Hai người ôm nhau cùng một chỗ có vẻ ấm áp nhỉ!"
Nguyên Triêu Hương cúi đầu không nói, lẳng lặng cúi xuống nhìn anh, vẻ mặt ban đầu vốn kiên định càng lúc càng do dự.
Ừm, có dấu hiệu mềm lòng! Đông Xuyên Tấn Tư lập tức thừa thắng xông lên, "anh thề, đêm nay nhất định làm một chính nhân quân tử, tuyệt đối sẽ không giở trò với em, tuyệt đối sẽ không giậu đổ bìm leo, tuyệt đối sẽ không xằng bậy."
"Thật chứ?" Cô nhìn thẳng cặp con ngươi màu hổ phách kia, đánh giá mức độ đáng tin trong lời nói của anh.
"Anh cam đoan, đêm nay nhất định sẽ ngoan ngoãn như một con cừu non." Anh giơ tay lên thề. [NY: Anh ở bên ngoài là cừu non nhưng bên trong là sói già]
Thấy bộ dáng anh vô cùng nghiêm túc, cô nhịn không được bật cười.
"Đừng đuổi anh về phòng được không?" Anh mang một đôi mắt trong suốt vô tội tràn ngập chờ mong nhìn cô.
Ài! "Được rồi."
Đông Xuyên Tấn Tư giảo hoạt nhếch miệng cười, trong lòng vui vẻ dang hai tay nghênh đón cô.
"Anh ngủ trước đi, em còn có một bài tập phải làm."
Khuôn mặt tươi cười của anh lập tức suy sụp xuống. "Mất hứng!"
"Ngủ ngon, cừu non." Cô cười cười, khẽ hôn lên trán anh, ngay sau đó đứng dậy ngồi vào trước bàn máy tính.
Thừa dịp đêm nay có thời gian rảnh, cô sẽ hoàn tất bản báo cáo phải nộp vào cuối tuần này trước, thế thì tuần sau mới có dư thời gian viết ca khúc với phối nhạc cho bộ phim điện ảnh.
"Ngủ ngon..." Anh nhìn bóng dáng cô vùi đầu làm, khẽ nở nụ cười.
Đêm khuya dần, trong phòng chỉ còn lại tiếng vang do cô gõ bàn phím phát ra, về phần người đàn ông trên giường, chưa tới một lát đã lại trở về nói chuyện với Chu Công, trên mặt mang chút ý cười, lồng ngực hít thở đều đặn phập phồng lên xuống, đã ngủ đến say sưa.
Cô quay đầu lại nhìn anh, thấy ngực anh vẫn loã lồ, vì thế đứng dậy đi đến bên giường đắp chăn lông lên cho anh, cũng thuận tay tắt đèn đi, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ.
Rạng sáng ba giờ rưỡi, Nguyên Triêu Hương xoa xoa cổ đau nhức, tắt máy tính, sau đó tay chân nhẹ nhàng chui vào trong ổ chăn ấm áp.
Đông Xuyên Tấn Tư đang mộng đẹp say sưa tự nhiên mà vươn hai tay, kéo cô vào trong lòng.
Cô nở nụ cười yếu ớt, dán mặt vào trước ngực anh, nghe nhịp tim anh đập, bình yên ngủ.
Sáng sớm hôm sau.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi khắp nơi, chim hoàng oanh đậu trên đầu cành khẽ hót véo von, giống như âm thanh của trời. Gió thổi nhẹ, mặt hồ gợn sóng, cơn sóng nhỏ hơi hơi dập dờn.
Hí điệp lưu liên vũ phiên phiên,
Bách hoa đa kiều thiên hồng diễm,
Tinh đình điểm thủy khoản khoản phi,
Thúy nhân hàm tiếu vạn tùng gian.
Cũng như bài thơ này, dinh thự nhà Đông Xuyên tựa như lầu quỳnh nhà ngọc ẩn trong thế ngoại đào nguyên, cảnh đẹp vô hạn.
Đông Xuyên Tấn Tư bị đồng hồ sinh học trong cơ thể đánh thức, tầm mắt mông lung đầu tiên nhìn lên trần nhà, anh chớp mắt mấy cái, sau đó nghiêng đầu, ngắm nhìn nhuyễn ngọc ôn hương cuộn mình ở trong lòng anh, nhìn một lát, phản ứng sinh lý đặc biệt bỗng nhiên rục rịch.
Giai nhân bên gối đang ngủ hít thở khe khẽ, giống như con mèo nhỏ lười biếng đáng yêu lim dim say sưa, cọ qua cọ lại trước ngực anh.
Trời ạ, đây không thể nghi ngờ là mê hoặc mạnh nhất, không có một người đàn ông nào chịu nổi loại khiêu khích ngọt ngào này.
Lực ý chí của anh toàn bộ sụp đổ, rốt cuộc cũng không áp chế được ham muốn đào núi lấp biển mà đến nữa, dục vọng trong cơ thể tăng vọt đang chờ giải phóng, đã bất chấp cái quỷ gì là bình tĩnh cùng lý trí. [NY: hot nha]
Đông Xuyên Tấn Tư thật cẩn thận lật người của cô nằm thẳng ra, sau đó đè thân hình cường tráng lên cô, vội vã hôn lên hai phiến môi đỏ mọng mê người kia, bàn tay chậm rãi xoa bóp hai đỉnh đồi mềm mại rất tròn của cô, lại lướt qua eo nhỏ lả lướt, trìu mến áp sát cơ thể phụ nữ mềm mại của cô.
Trong lúc nửa mê nửa tỉnh, Nguyên Triêu Hương vẫn mơ màng, theo bản năng khẽ ngâm một tiếng, vừa vặn làm cho lưỡi của anh càng thêm đi sâu vào miệng cô.
Đông Xuyên Tấn Tư bất chấp tất cả liếm sự mềm mại của cô, nhấm nháp hương vị ngọt ngào của cô, hai tay dao động sớm đã vò nhàu quần áo của cô, tham lam hưởng thụ cái hồn nhiên không tỳ vết của cô.
"Tấn..." Cô mơ mơ màng màng mở mắt, đón nhận ánh mắt mang tình cảm mãnh liệt của anh. "Anh..."
Bỗng nhiên tiếng hô khẽ của cô bị anh dùng hôn ngăn lại, lưỡi nóng cháy của anh cùng cô trằn trọc dây dưa, động tác âu yếm cô cũng càng lúc càng kịch liệt.
"Tấn... đừng..." Cô hoảng hốt đẩy anh, "ngừng lại một chút trước đã..."
Đông Xuyên Tấn Tư đành phải tạm ngừng nụ hôn này, khuôn mặt tuấn tú vẫn chưa lui cảm xúc mãnh liệt như cũ.
Cô khẽ thở gấp, hai gò má nóng hổi. "Không... không được... em... em còn chưa chuẩn bị tốt."
Ôi! Lửa dục vọng của anh bị dập tắt tại chỗ.
Cả người Đông Xuyên Tấn Tư nhất thời nghiêng dán lên người cô, hơi thở hỗn loạn gấp gáp.
Hai thân thể dán chặt vào nhau, yên lặng trao đổi hơi thở cho nhau, mãi cho đến lúc dư âm sục sôi dần dần lắng xuống.
"Tối hôm qua anh đã cam đoan sẽ không làm loạn." Nguyên Triêu Hương xấu hổ tức giận lên án.
"Đúng vậy, nhưng anh chỉ cam đoan tối qua không làm loạn, không có nghĩa là sáng hôm nay cũng phải an phận thủ thường." Anh đúng lý hợp tình chơi xấu.
"Quỷ háo sắc!" Cô đánh vào lồng ngực rắn chắc của anh.
"Anh đây đại khái là quỷ háo sắc uất ức nhất trên đời này." Anh không khỏi cười khổ, "mắt thấy đã sắp thực hiện được, không ngờ lại thất bại trong gang tấc."
"Anh không giữ chữ tín, sau này em sẽ không ngủ cùng anh nữa!" Cô hốt hoảng chui ra khỏi cánh tay của anh, vội vàng nhảy xuống giường, trốn vào phòng tắm.
Cô nhắm thẳng đến bồn rửa tay, vốc nước lạnh hắt tỉnh chính mình.
"Trời ạ..." Cô vùi cả khuôn mặt vào hai tay, vừa thẹn thùng vừa mắc cỡ rên rỉ.
Vừa rồi cô thật sự cảm giác được, cái loại sục sôi thuộc về đàn ông...
Cô bình thường tuy rằng thần kinh cẩu thả không chú ý gì, nhưng cũng không phải ngu ngốc, đương nhiên hiểu được cái loại phản ứng "vận sức chờ phát động" của anh đại diện cho... đại diện cho...
"Trời ạ!" Cô không dám nghĩ tiếp nữa.
Nguyên Triêu Hương không còn sức lực ngẩng đầu lên, thình lình phát hiện khuôn mặt anh phản chiếu trong gương.
Đông Xuyên Tấn Tư đứng lặng ở phía sau cô, xuyên thấu qua gương chăm chú nhìn dáng vẻ e lệ lúng túng của cô, thở dài, vòng ôm lấy cô từ phía sau, yêu thương luyến tiếc hôn tóc cô.
"Cô bé ngốc, quan hệ của chúng ta sớm muộn cũng sẽ phát triển đến giai đoạn kia, bây giờ em đã hoảng loạn bối rối như vậy, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ đây?"
"Em xin lỗi..." Cô cúi mặt xuống, thật sự không có dũng khí ngẩng đầu đối mặt với anh. Biết rõ anh vẫn đau khổ chờ đợi, cô lại luôn nhát gan như thế, lần nào đến giây phút mấu chốt cũng lâm trận lùi bước.
Đông Xuyên Tấn Tư xoay người cô lại, săn sóc an ủi, "không sao, chúng ta cứ từ từ vậy! Anh không bắt buộc em, trừ khi em đồng ý."
Nhìn ánh mắt chân thành của anh, Nguyên Triêu Hương dịu ngoan gật gật đầu, áy náy vùi mặt vào trong ngực anh.
Đông Xuyên Tấn Tư ôm người kia âm thầm thở dài, nâng mắt nhìn mình trong gương, phảng phất như nhìn thấy một con thú khốn khổ ngủ đông, đói bụng lại phải đành chịu.
----------------------------
"Em xuống xe ở đây được rồi."
Xe Benz màu bạc vượt qua ngã tư đường, đậu ở trước cửa một tiệm Starbucks ở đầu đường Shibuya. Đông Lực Music ở phía trước vài mét, cách tiệm cà phê này chỉ vài chục bước đi bộ.
"Một tiếng sau anh trở lại đón em." Đông Xuyên Tấn Tư ấn khóa điều khiển cho cô xuống xe.
"Ừm, bye." Nguyên Triêu Hương bước ra cửa xe, vẫy tay về phía ghế lái.
Đông Xuyên Tấn Tư gật đầu mỉm cười với cô, đạp chân ga một cái, xe thể thao nghênh ngang mà đi.
Nhìn chiếc xe màu trắng bạc dần dần biến mất trong dòng xe ở phương xa, Nguyên Triêu Hương khẽ thở ra một hơi, chống cái đầu hỗn loạn đi vào tiệm cà phê.
Giờ này phút này, cô rất cần một ly cà phê nóng hàm lượng siêu đặc làm cho đầu óc mình tỉnh táo, mượn cà phê để xua đi cơn buồn ngủ cùng với đầu óc tràn ngập suy nghĩ lung tung.
Tối hôm qua thức đêm làm bài tập, sáng sớm lại bị người yêu bên gối tập kích bất ngờ, sau khi trải qua một trận khiêu khích ướt át nóng bỏng, cô cũng không có cách nào thuận lợi ngủ lại nữa, cuối cùng đành phải mở to một đôi mắt gấu mèo ra khỏi cửa.
Nguyên Triêu Hương cầm một ly cà phê sữa nóng hôi hổi đi vào công ty, đáp thang máy đi thẳng lên bộ phận chế tác ở lầu bảy.
Cô giống như du hồn lung lay đi thẳng vào phòng họp, sau khi chào hỏi vài vị trong nhóm hợp tác đã ngồi ở đó thì cả người lập tức ngồi phịch xuống dựa vào lưng ghế.
"Xem dáng vẻ mệt mỏi của cô kìa, thế nào, tối hôm qua không ngủ đủ sao?" Nhóm hợp tác ngồi bên cạnh cô liếc nhìn cô một cái.
"Vâng." Cô uể oải ngáp lớn một cái. Nói lại cho đúng hơn, phải là sáng hôm nay không ngủ đủ mới đúng.
"Này, em gái, sao trên cổ em lại có từng dấu từng dấu hồng hồng thế?" Một vị nhân viên công tác mắt sắc bỗng nhiên nhìn chằm chằm cổ của cô đưa ra nghi vấn.
Thôi chết rồi! Cô vội vàng cuống quít lấy tay che chứng cứ sáng nay bị cợt nhả lại.
"Có… có lẽ là muỗi chích đấy." Cô ra vẻ trấn định kéo cao cổ áo, ý đồ che giấu.
"Không ngờ đường đường là phủ đệ Đông Xuyên cũng có con muỗi dám gây rối tàn sát bừa bãi." Có người cố ý thốt ra tiếng cảm thán khó tin.
"Con muỗi kia không khỏi cũng quá đói khát rồi, lại chích cái cổ da mỏng thịt mềm của Tiểu Hương em thành như vậy."
"Phải đó! Không biết thương hương tiếc ngọc chút nào."
Dứt lời, một đám người dáo dác trao đổi một ánh mắt, lập tức bắt đầu mờ ám cười trộm.
Xong rồi! Mấy ông anh già toàn bộ đầu óc đều là ý nghĩ tình sắc này nhất định lại nghĩ sai lệch rồi.
Ài, quên đi, quên đi! Cô day huyệt Thái Dương đau nhức không thôi, cam chịu thầm nghĩ, để bọn họ cười đi, cho dù cô có giải thích nữa cũng là dư thừa, nói không chừng lại còn càng bôi càng đen.
Vào lúc một đám đàn ông đang cười đến ngã trái ngã phải, Tam Chi vừa vặn dẫn một nhóm người đi vào phòng họp.
Đây là nhóm nhạc thần tượng nam tổng cộng có sáu thành viên, người đại diện của bọn họ cũng đi cùng bên cạnh.
Hai bên khách sáo giới thiệu lẫn nhau xong liền tự ngồi vào chỗ của mình.
Hội nghị nhanh chóng bắt đầu, người đại diện của nhóm nhạc lấy kế hoạch hợp tác ra, trực tiếp đi vào thảo luận đề tài hợp đồng.
Mọi người dựa vào nội dung hợp đồng, những hạng mục công việc đã liệt kê trong kế hoạch để tiến hành đàm phán, Nguyên Triêu Hương quay bút, lơ đãng nghe.
"Đại diện phát ngôn dụng cụ thể thao?" Tam Chi nhìn chằm chằm vào bản kế hoạch trầm ngâm, thuận tay lấy gói thuốc từ túi ra, sau đó rút một điếu thuốc ngậm bên miệng.
"Đúng vậy." Người đại diện ân cần lấy ra cái bật lửa thay ông ấy châm. "Các nhà sản xuất cho rằng hình tượng sáu thành viên này của chúng ta rất lành mạnh, đủ sức gây ảnh hưởng, lại nổi tiếng ở Đông Nam Á, bởi vậy đã chọn bọn họ đảm nhiệm vai trò người phát ngôn khu vực Châu Á vào quý sau, đến lúc đó bọn họ sẽ phối hợp tham gia hội nghị công bố sản phẩm mới, với in quảng cáo, quảng cáo trên tivi, v.v..., tiến hành một loạt hoạt động tuyên truyền, mà các nhà sản xuất cũng đồng ý chọn ca khúc trong đĩa đơn mới chúng ta đang chuẩn bị làm âm nhạc trong bối cảnh quảng cáo trên tivi, đây không thể nghi ngờ là cơ hội tốt để tuyên truyền cho ca khúc mới, ngài nói có phải không?"
"Các nhà sản xuất có đưa ra điều kiện kèm theo gì đối với việc phối nhạc quảng cáo hay không? Nếu có, tốt nhất nên nói rõ trước, miễn cho thành phẩm làm ra rồi mới lại yêu cầu chúng tôi sửa lại." Về mặt suy tính Tam Chi tương đối chu đáo.
"Theo ý các nhà sản xuất, phong cách âm nhạc và ca từ phải phù hợp với nội dung quảng cáo, nếu phối hợp được để làm tăng thêm phong cách sản phẩm thì càng tốt, trừ việc đó ra không còn yêu cầu nào khác."
"Một khi đã như vậy, chúng tôi cần phải xem qua nội dung quảng cáo xong mới có thể chính thức triển khai làm."
"Đương nhiên, hiện nay quảng cáo đã được quay hoàn tất, dự tính đầu tháng sau sẽ đồng loạt phát sóng trên toàn Châu Á, giai đoạn hiện nay chỉ còn phần âm nhạc là chưa tiến hành. Đây là mấy cuốn băng cắt ghép các đoạn ngắn từ quảng cáo đã hoàn thành, tôi đã copy ra mấy bản, có thể cung cấp cho mọi người tham khảo." Người đại diện lập tức đưa lên mấy cuốn phim copy.
"Đầu tháng sau? Cách hiện tại chỉ còn ba tuần, tuy rằng chỉ có một bài hát, nhưng từ giai đoạn hoàn thành sáng tác đến lúc vào phòng ghi âm phối ca từ, thời gian sợ rằng vẫn có chút gấp." Tam Chi nhíu mày.
"Điểm này xin các vị không cần lo lắng, công ty chúng tôi đã quyết định hoãn việc phát hành đĩa đơn này lại một tuần, việc cấp bách bây giờ, chính là làm sao kịp đáp ứng cho quảng cáo sắp tới, trước hết cần thu âm bài hát ổn thỏa, đến lúc đó thành viên của chúng tôi sẽ hoãn lại tất cả lịch trình, toàn lực phối hợp cho công việc ghi âm."
"Nếu như vậy, việc chế tác hậu kỳ cho đĩa nhạc cũng phải hoãn thêm đấy." Tam Chi gãi cái cằm râu ria xồm xoàm nhắc nhở.
"Không thành vấn đề." Người đại diện khiêm tốn gật đầu. "Huống chi chúng tôi cũng không hy vọng vì nguyên nhân thời gian gấp gáp mà ảnh hưởng đến việc chế tác của các vị."
"Ôi, đừng nói như vậy mà!" Tam Chi vỗ vỗ bả vai người đại diện, cười chính trực nói: "Hai công ty chúng ta đã hợp tác nhiều năm như vậy, nguyên tắc làm việc của chúng ta hẳn anh cũng rõ ràng, chỉ cần hai bên có thể đạt tới ý kiến chung, mọi việc đều dễ thương lượng. Huống hồ, quý công ty cũng đồng ý hoãn ngày phát hành ca khúc mới, rất thuận tiện cho chúng tôi làm việc, chúng tôi đương nhiên cũng sẽ làm hết khả năng để phối hợp đến cùng."
"Vậy làm phiền các vị hao tâm tổn trí rồi." Người đại diện khách khí gật đầu hành lễ, sau đó còn biếu tặng tất cả các đồng nghiệp trong bộ phận chế tác mỗi người hai đôi giày thể thao hàng hiệu mà nhóm đại diện phát ngôn để biểu đạt tâm ý.
Kế hoạch hợp tác của hai bên được xác lập từ lúc đó.
Hội nghị gần kết thúc, Nguyên Triêu Hương đang xác định hướng đi cho phong cách của ca khúc với các thành viên trong nhóm và người đại diện, bỗng nhiên bên ngoài phòng họp dường như có chút xôn xao, lực chú ý của cô dời đi, hai mắt nhìn ra phía ngoài bức tường bằng kính.
Ách, hóa ra là tên đầu xỏ xấu xa hại mắt cô bị thâm quầng đã xuất hiện.
Đông Xuyên Tấn Tư đúng giờ mà tới, vừa bước vào bộ phận chế tác, cô tiếp tân liền đi tới nghênh đón, cười khanh khách dẫn anh đi về phía văn phòng của ông chủ lớn chờ.
Ngoại hình anh từ trước đến nay luôn xuất chúng, cho dù là ngày thường ăn mặc đơn giản đi ra ngoài cũng không thua kém ai.
Hôm nay, anh mặc một chiếc áo vest màu xám đậm, bên trong là áo sơmi có hoa văn nhạt màu, bên dưới là quần tây dài cùng màu với áo vest, quần áo vừa người hoàn toàn làm nổi bật lên dáng người anh tuấn của anh, tác phong phóng khoáng, cũng giống như hình tượng tao nhã trước sau như một của anh vậy.
Chỉ thấy người lạ kia vừa đến, nhóm đồng nghiệp nữ trong bộ phận chế tác đều bị mê hoặc tới đầu óc choáng váng ngay tại chỗ.
Khi anh đi qua bức tường bằng kính, tầm mắt vừa vặn cùng Nguyên Triêu Hương đối diện, hai người nhìn nhau cười, ngón trỏ của anh chỉ nhẹ hai cái về hướng trước mặt, ý bảo cô xong việc thì đến thẳng văn phòng của Y Thế Cốc tìm anh.
Nguyên Triêu Hương khẽ gật đầu đáp lại.
Trong phòng hội nghị, vài người đàn ông liên tiếp huýt sáo, trêu chọc cô trắng trợn.
Một cậu trai tuấn tú đáng yêu trong nhóm nhạc cười hỏi: "Bạn trai của cô?"
Cô mím môi cười, xấu hổ mà không đáp.
Một người đàn ông khác huých huých khuỷu tay của cô cười nói: "Không tồi nha! Rất xứng với cô."
"Hóa ra cô là hoa đã có chủ."
"Hơn nữa đối tượng hẹn hò còn là một anh chàng siêu cấp đẹp trai."
"Thảo nào không thèm để mắt đến mấy người chúng tôi."
Đối mặt với chế nhạo của nhóm nhạc, Nguyên Triêu Hương không có sức lực chống đỡ, khuôn mặt sớm đã đỏ ửng, xấu hổ đến chỉ kém không chạy vào toilet trốn.
"Cậu đang xem gì vậy?" Đông Xuyên Tấn Tư ngồi xuống sofa, liếc nhìn vẻ mặt say sưa của Y Thế Cốc.
"Đến đây đến đây, cho cậu xem cái này hay lắm."
Đông Xuyên Tấn Tư bước đến trước bàn của anh ta, nhìn một khối gì đó không rõ trong màn hình máy tính cả buổi, nhưng vẫn nhìn không ra là cái gì. "Cái gì vậy?"
"Hình siêu âm của con tôi đấy." Y Thế Cốc mặt mày hớn hở công bố đáp án. "Này, cậu xem cái này đi, bác sĩ nói đây là phôi thai của con tôi, đáng yêu chứ!"
"Đen ngòm ngòm, đáng yêu chỗ nào." Anh hào hứng hắt cho Y Thế Cốc một gáo nước lạnh.
Lúc này, Nguyên Triêu Hương gõ cửa đi vào. "Tấn, em xong rồi, đã có thể đi!"
"Đến đây đến đây, cho em xem cái này hay lắm." Y Thế Cốc ra sức vẫy tay với cô.
Nguyên Triêu Hương vừa nghe là cái hay, lập tức đi qua. "Là gì vậy?"
"Hình siêu âm của con anh đấy. Này, đây là tim của con anh, còn có cái này, em đoán xem đây là cái gì?"
Cô lắc đầu.
"Cái đáng yêu này của con anh là..."
"Chúng ta đi thôi!" Đông Xuyên Tấn Tư nắm tay cô, kéo cô từ trước màn hình máy tính ra.
"Tạm biệt ông chủ." Nguyên Triêu Hương cười meo meo vẫy tay nói lời từ biệt với Y Thế Cốc.
Y Thế Cốc vội vàng giữ người lại, "nhanh như vậy đã muốn đi rồi sao? Cùng ở lại chia sẻ niềm vui với tôi đi!"
"Tự cậu chậm rãi mà thưởng thức, tạm biệt." Vẫn là xem phim quan trọng hơn! Đông Xuyên Tấn Tư mang theo Nguyên Triêu Hương cáo từ bỏ đi.
Trước lúc vào thang máy, vợ chồng son tình cờ gặp được Tam Chi trên hành lang.
Tam Chi gật đầu với Đông Xuyên Tấn Tư, sau đó nhìn Nguyên Triêu Hương cười hỏi: "Phải đi rồi sao? Vội hẹn hò phải không?"
Lúc này cửa thang máy vừa vặn mở ra.
"Con đi nhé! Bye bye." Nguyên Triêu Hương vẫy tay với ông, đi vào trong thang máy.
"Cô nàng à, đừng chỉ lo yêu đương, nhớ cuối tuần sau phải giao hàng đó!" Vào trước khi cửa thang máy khép lại Tam Chi đã dặn dò.
"Vâng."
Sau khi cửa thang máy đóng lại, trên cửa inox chiếu rọi rõ hình ảnh của một cặp đôi, nam tuấn tú, nữ xinh đẹp.
Bốn bề vắng lặng, Đông Xuyên Tấn Tư cầm tay mềm mại của cô, giơ lên bên môi in lại dấu hôn.
Tiếng lòng bỗng nhiên bị kích thích, cuối cùng bất chấp rụt rè, cô chậm rãi kiễng mũi chân, chuẩn bị đưa môi mình lên.
Đông Xuyên Tấn Tư ôm vòng eo mảnh mai của cô, nhếch lên một nụ cười, hoan nghênh giai nhân sà vào lòng mình.
Nhưng mà ‘đinh’ một tiếng, cửa thang máy phá đám theo tiếng ấy mà mở ra, đi vào là một đám nhân viên của bộ phận kế hoạch.
Má ơi! Cô luống cuống tay chân đẩy anh ra, bộ dáng hoảng hốt rất giống kẻ thứ ba yêu đương vụng trộm bị người ta bắt gặp.
"Không vui gì cả!" Đông Xuyên Tấn Tư bày ra khuôn mặt cau có thấp giọng nói thầm.
Câu nói này nháy mắt thiêu đỏ mặt cô.
"Hi!" Một đám người đột nhiên chen vào trong thang máy, thân thiện chào hỏi cô.
"Nguyên, không phải hôm nay cô có cuộc họp sao?"
"Đúng vậy... cuộc họp vừa kết thúc." Cô chột dạ gật đầu, tim vẫn đập thình thịch như cũ.
"Ôi, Đông Xuyên tiên sinh ở đây sao?" Nhóm đồng nghiệp bộ phận kế hoạch hiếm khi nhìn thấy phong thái người thật ngoài đời của Đông Xuyên nhị thiếu gia, tầm mắt ngưỡng mộ đồng loạt nhìn về phía anh.
Đông Xuyên Tấn Tư miễn cưỡng kéo khóe miệng khách sáo một chút.
"Hai người muốn đi hẹn hò sao? Thật thích quá, đâu như những người xấu số chúng tôi, cuối tuần còn phải tăng ca."
Một vài ánh mắt yêu thích và ngưỡng mộ mãnh liệt nhìn chằm chằm hai người bọn họ, trong đó có vài người khá quen thân với cô lại càng không ngừng nháy mắt với cô, vẻ mặt mờ ám, làm cho cô cực kỳ không được tự nhiên.
‘Đinh’ một tiếng, thang máy dừng ở lầu ba bộ phận tiêu thụ, một đám người mang nụ cười giảo hoạt, rất nhanh đi ra khỏi thang máy.
"Vừa rồi thật là ngại quá, làm hỏng chuyện tốt của hai người."
"Yên tâm, chúng ta cái gì cũng không thấy."
"Rất trong sáng!"
"Hai người có thể tiếp tục." Bọn họ hi hi ha ha anh một lời tôi một câu.
Tiếp tục?
Không! Cô thề, có kinh nghiệm mắc cỡ chết người lần này, cô sẽ không bao giờ dám ở bất cứ nơi công cộng nào làm ra một hành vi tổn hại mặt mũi như vậy lần nữa!