Nguyên Triêu Hương từ biệt cuộc sống cao trung, cũng đã vượt qua kỳ thi đại học, vào trước lúc khai giảng cô được nghỉ một thời gian, là dịp có thể vui chơi thỏa thích.
Có điều, những ngày nghỉ trong ba tháng này chỉ dùng để ăn chơi thì cũng quá lãng phí, suy nghĩ một chút, đem tâm sức để sáng tác nhạc còn có ích hơn, dù sao từ nhỏ cô đã học đàn, khổ luyện nhạc, chính vì muốn tạo nền tảng cho công việc sáng tác nhạc sau này, trở thành một nhạc sĩ hết ăn lại uống.... ách, là một nhạc sĩ ra khuôn ra dạng, nếu hiện giờ đã có nhiều thời gian như vậy, cũng nên là thời điểm cô trổ tài rồi.
Bước đầu tiên triển khai công việc, chính là lấy những bản nhạc đã hoàn thành phần thô mà trước kia tùy tiện sáng tác ra phổ nhạc lại lần nữa.
Ban đầu cô cũng chỉ dự định viết thử mấy ca khúc xem thế nào, không ngờ linh cảm vừa ra liền không thể vãn hồi nữa, vì vậy mười giai điệu bài hát không tồi chút nào đã sinh ra như thế.
Song, nếu chỉ mang một quyển chi chít khuông nhạc này gửi đến công ty đĩa nhạc thì có vẻ quá mức tùy tiện, hơn nữa như vậy nhìn cũng không có thành ý cho lắm, nếu quả thật có lòng, ít nhất cũng phải thu âm lại mười ca khúc này gửi kèm theo mới xem là đầy đủ.
Vì thế, Nguyên Triêu Hương đặc biệt chuẩn bị một USB gắn vào cổng kết nối trên nhạc cụ có bàn phím, tiếp theo lại bỏ tiền túi mua một dàn các thiết bị điều chỉnh âm thanh, sử dụng máy tính cá nhân của mình như công cụ ghi âm, cả phòng đọc sách đều bị biến thành giống như một phòng nhạc, như thế mới có thể làm ra hiệu quả âm sắc giống như CD thông thường được.
Sau khi đã chuẩn bị ổn thỏa thiết bị, bước kế tiếp là đi vào thủ tục xử lý công việc hậu kỳ tương đối phức tạp. Đầu tiên, cô lấy bản nhạc đã chế tác cơ bản tiến hành biên tập lại, sẽ lấy mười bài hát phối với lời ca hoặc hòa âm, cả công trình tốn hơn một tháng, một sản phẩm âm nhạc mang chút chuyên nghiệp rốt cục đã đại công cáo thành.
Một thủ tục cuối cùng, đó là sẽ mang kết tinh tâm huyết này gửi đến công ty đĩa nhạc.
Nhưng mà, nên gửi cho công ty nào mới tốt đây?
Cô suy nghĩ rất lâu mới hạ quyết tâm.
Được! Chính là nó.
Đông Lực International Music, một trong những công ty đĩa nhạc có quy mô và sự nổi tiếng đứng đầu thế giới, tập trung nhiều ca sĩ tên tuổi, tổng lượng đĩa nhạc tiêu thụ hàng năm đứng đầu trong ngành, có thể xưng là anh cả dẫn đầu trong giới âm nhạc hiện nay, đồng thời còn có tập thể chế tác trình độ cao nhất, đội ngũ lập kế hoạch hùng hậu nhất của riêng mình, quan trọng nhất là, người thầy cô sùng bái nhất trong giới âm nhạc chính là người đứng đầu bộ phận chế tác của công ty này, chỉ với điểm ấy, cô đã quyết định đem tác phẩm gửi đi thử một lần, về phần thành hay bại, tất cả cứ xem tạo hóa của bản thân cô vậy.
Từng ngày một trôi qua, vào khi Nguyên Triêu Hương đang dần dần nản lòng, đối phương cuối cùng đã có câu trả lời.
Người gọi điện thông báo tin vui cho cô, là nhân viên giám chế của bộ phận chế tác Đông Lực Music.
''Nếu như thuận tiện, mời cô đến đây một chuyến, người chế tác của chúng tôi hy vọng có thể tiếp xúc trực tiếp với cô.''
Được chọn rồi! Ông trời phù hộ, ước mơ của cô đã sắp thành hiện thực rồi!
Buổi trao đổi trực tiếp diễn ra ngay buổi sáng hôm đó, Nguyên Triêu Hương dựa vào tinh thần nghé mới sinh không sợ cọp, một mình đến chỗ hẹn, đi tới tòa nhà trụ sở chính của Đông Lực International Music nằm ở khu Shibuya.
Nửa giờ sau, trong phòng họp của bộ phận chế tác đột nhiên phát ra một tiếng hét với dexibel cực lớn.
''Thật sao?'' Nguyên Triêu Hương thụ sủng nhược kinh* che ngực, quả thực không thể tin vận số của mình lại tốt đến vậy.
*thụ sủng nhược kinh: được sủng ái mà kinh ngạc(hoặc lo sợ).
''Cho cô năm phút đồng hồ để vui mừng, tôi đi gọi điện thoại cái đã.'' Người đứng đầu bộ phận chế tác Tam Chi Ngạn của Đông Lực Mucsic đứng dậy khỏi ghế, ra ngoài phòng họp.
Ánh mắt ngưỡng mộ của Nguyên Triêu Hương cũng dõi theo người đàn ông trung niên phóng khoáng kia đang rời đi.
Lúc nãy Tam Chi vừa mới nói cho cô biết, bọn họ đã họp và quyết định, sẽ nhận toàn bộ mười ca khúc do cô sáng tác, còn dự định làm thành một album, việc làm cô mừng rỡ nhất là, vài ca sĩ phái thực lực trong công ty đều cố gắng hết sức cạnh tranh giành thể hiện "Đĩa nhạc Kinh Vi Thiên Nhân" này, sau khi trải qua các vòng thi đấu quyết liệt, một nữ ca sĩ trẻ đã giành được giải, công tác ghi âm đã quyết định sẽ chính thức tiến hành vào ba ngày sau.
Tin tốt lành to lớn hôm nay không chỉ làm lòng cô phấn chấn, mà còn truyền thêm lòng tin và dũng khí cho cô hơn.
Khi Tam Chi trở lại phòng họp lần nữa, bên cạnh đã có thêm hai người đàn ông.
Bọn họ vừa vào cửa liền nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt tuần tra giống như đang tỉ mỉ quan sát vi sinh vật dưới kính hiển vi vậy.
''Thế nào? '' Tam Chi lên tiếng hỏi ý kiến hai người.
''Ngoại hình không tệ, nhất định rất ăn ảnh.''
''Không ký được hợp đồng ca sĩ với cô ấy thì rất đáng tiếc.''
Tam Chi gật đầu, nói với Nguyên Triêu Hương: ''Nguyên tiểu thư, cô có muốn cân nhắc lại thêm lần nữa không? Với ngoại hình của cô chắc hẳn có thể phát triển cao hơn, nếu ở phía sau khán đài chơi đàn thì thật sự rất đáng tiếc.''
''Cảm ơn sự khen ngợi của các vị, nhưng, tôi vẫn thích sáng tác nhạc hơn.'' Nguyên Triêu Hương khiêm tốn từ chối khéo.
''Ồ?'' Tam Chi nhướng mày, đối với người mới đầy tài hoa này tràn đầy hứng thú, cúi đầu nhìn bản lý lịch của cô một lần, bắt đầu chính thức vào vấn đề. ''Sở trường của cô là đàn dương cầm?''
''Đúng, tôi bắt đầu học từ năm tám tuổi.''
''Đã từng tham gia thi đấu chưa?''
''Năm mười bốn tuổi đã từng tham gia cuộc thi đàn dương cầm thiếu niên của khu Á Thái. ''
''Đoạt giải gì?''
''Á quân.''
''Không tệ đấy! Nếu từ nhỏ cô đã tập luyện chuyên về nhạc cổ điển, vì sao lại nảy sinh hứng thú với nhạc hiện đại? ''
''Về điểm này....'' Cô ngượng ngùng gãi gãi đầu, ''Ngay cả giáo sư dạy đàn dương cầm mười năm cho tôi cũng thấy rất thất vọng.''
Tam Chi cười cười, hỏi tiếp: ''Hiện nay cô vẫn còn đi học?''
Cô gật đầu. ''Mới vừa thi đậu khoa âm nhạc hệ đại học của Học viện Đông Vũ, chuyên nghiên cứu lý luận sáng tác."
Ok! Ba người đàn ông trao đổi ánh mắt với nhau, buổi phỏng vấn đến đây là kết thúc.
''Tốt!'' Tam Chi vỗ bàn, lập tức quyết định, ''Nguyên tiểu thư, cô hãy về mời cha mẹ đến đây để làm thủ tục ký hợp đồng, nếu thuận tiện, tôi hy vọng có thể gặp trực tiếp họ để bàn bạc.''
Ký hợp đồng? Đúng rồi! Dù sao cô vẫn là một cô nhóc kinh nghiệm sống chưa nhiều, loại chuyện ký hợp đồng này tốt nhất vẫn nên do người lớn trong nhà đứng ra đại diện vẫn tốt hơn.
Vấn đề là... ''Làm thế nào bây giờ? Cha tôi hiện giờ không ở trong nước.''
''Thế à, vậy buộc lòng phải phiền người giám hộ của cô đến đây một chuyến rồi!''
''Được. Lúc nào ký hợp đồng?''
''Tốt nhất là hôm nay?''
''Gấp vậy sao?''
''Không còn cách nào, ca sĩ vội ra album, mặc dù biết là rất gấp gáp, nhưng vẫn phải phiền cô phối hợp một chút.''
''Được, tôi đi ngay. ''
Nguyên Triêu Hương lập tức lao như gió xoáy ra khỏi phòng họp, sau khi đã ra bên ngoài đại sảnh ở tầng trệt, cô nhanh chóng ngăn một chiếc taxi.
''Phiền anh, tập đoàn Đông Xuyên.''
Mẹ ơi, thật sự là trăm nghe không bằng một thấy!
"Nơi... Nơi này chính là tập đoàn Đông Xuyên?"
"Đúng vậy, tiểu thư." Tài xế taxi nhìn cô mỉm cười, chờ lấy tiền.
Cô trả tiền sau đó xuống taxi, chỉ ngây ngốc đứng lặng ở đầu đường, đưa mắt nhìn lên ba tòa cao ốc to lớn khí thế hào hùng ở trước mặt.
Thật đồ sộ quá!
Ba tòa cao ốc dựng đứng cao chọc trời với tư thế kiềng ba chân, mỗi tòa chiếm cứ một phương, rất có hàm ý bễ nghễ thiên hạ, tiếu ngạo quần hùng.
Tòa nhà cao lớn như thế, khó trách lại được người dân Tokyo suy tôn là biểu tượng của thành phố, còn được tạp chí Thời Đại đánh giá ca tụng rằng tháp cao tam giác tượng trưng cho tinh thần xí nghiệp.
Quá hùng vĩ ! Chỉ là thông qua truyền thông tạp chí giới thiệu vẫn còn kém hơn so với cảm giác tự đặt mình vào trong hiện trường thực tế.
Nói ra thật xấu hổ, cô cùng nhà Đông Xuyên gắn kết thâm hậu như thế mà vẫn chưa từng chính thức đến thăm đại bản doanh của tập đoàn Đông Xuyên.
Mới trước đây, ba cô có vài lần tâm huyết dâng trào, muốn dẫn cô đến tổng bộ của tập đoàn để nhìn thấy công việc, cô còn không thèm nhìn một cái, luôn cảm thấy một đám xí nghiệp giống như chiến sĩ chém giết trên chiến trường có gì vui đâu, căn bản chẳng hứng thú nổi với nó.
Về sau Đông Xuyên Tấn Tư cũng từng đề cập qua, hy vọng cô có thời gian thì đến công ty một chút, bất quá, cô vẫn là cảm thấy việc ấy không cần thiết, dù sao nơi quan trọng của tập đoàn lớn không phải là chỗ người thường như cô có thể tùy tiện đi lại, huống hồ, cô cũng không muốn dẫn tới quá nhiều ánh mắt tò mò.
Nếu hôm nay không gặp phải chuyện khẩn cấp, thật sự bất đắc dĩ, thì cô cũng sẽ không tùy tiện đến đây.
Ừm... Vẫn nên liên lạc một tiếng với Tấn trước thì tốt hơn. Cô lấy di động từ túi áo khoác ra, gọi đến đường dây riêng trong văn phòng anh.
Điện thoại vang lên rất lâu cũng không có người nghe, chứng tỏ bây giờ anh hẳn là không ở trong văn phòng.
Cô đổi lại gọi vào di động của anh, kết quả đi động của anh cũng không mở máy.
Có lẽ là đang họp rồi! Cô nghĩ.
Nguyên Triêu Hương ngắt điện thoại, mới vừa đi vào sảnh ngoài của cao ốc, đã bị hai gã bảo vệ ngăn lại.
"Tiểu thư, xin hỏi có chuyện gì không?"
"Tôi tìm người."
"Giấy thông hành của cô đâu?" Bảo vệ bộ dáng nghiêm túc nhưng không thất lễ hỏi.
Giấy thông hành? Cô suy nghĩ trong chốc lát.
A! Đúng rồi, Tấn từng cho cô một tấm thẻ bạch kim, bắt cô phải luôn mang theo bên mình. Cô còn nhớ mặt trước của tấm thẻ có in vật tổ màu đen đại diện cho hình tượng của xí nghiệp cùng với chữ "Tập Đoàn Đông Xuyên" bằng tiếng Trung Quốc, mặt sau thì là một đường vạch từ dùng để quét trên máy tính, trừ lần đó ra, cũng không giải thích rõ nó có công dụng gì, nhìn thế nào cũng thấy không giống dấu hiệu chứng minh hoặc giấy thông hành của khách thăm, ngược lại có vẻ giống thẻ VIP hoặc thẻ tín dụng hơn.
Nguyên Triêu Hương vội vàng móc bóp da từ trong balo đeo một bên vai, đưa ra tấm thẻ bạch kim kia.
"Có phải là cái này không ạ?" Cô thấp thỏm không yên khẽ hỏi.
Vừa nhìn thấy tấm thẻ trên tay cô, hai gã bảo vệ lập tức lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Một người trong đó cung kính hỏi, "Quý cô có việc gì cần chúng tôi phục vụ không ạ?"
"Làm phiền anh, tôi tìm Đông Xuyên Tấn Tư tiên sinh."
"Dạ, mời đi theo tôi."
Bảo vệ dẫn cô đi vào một nơi nằm chính giữa tòa nhà, đi tới trước quầy tiếp tân.
Trước tiên anh ta thấp giọng nói vài câu gì đó với một nhân viên tiếp tân, sau đó nhìn về phía cô ý bảo, "Từ giờ sẽ do các cô ấy phụ trách tiếp đón quý cô."
"Cám ơn." Cô gật đầu nói.
Bảo vệ hành lễ với cô, rồi xoay người đi trở về vị trí làm việc của mình.
"Xin hỏi quý danh của tiểu thư?" Cô gái tiếp tân nở một nụ cười thân thiết hỏi.
"Tôi họ Nguyên, Nguyên Triêu Hương."
"Nguyên tiểu thư, thật xin lỗi, tổng tài hiện giờ đang họp ở tòa nhà tổng bộ, quý cô muốn nhắn lại, hay tự mình chờ tổng tài trở về?"
Bên trong quầy tiếp tân, bảy nhân viên tiếp tân mặt mang ý cười, toàn bộ tầm mắt tập trung trên người cô, ai cũng hiếu kỳ vị khách nữ xa lạ trẻ tuổi xinh đẹp này có quan hệ như thế nào với tổng tài. Bởi đã được huấn luyện có bài bản, cho nên rất khó phát hiện biểu cảm nào khác ngoài mỉm cười trên mặt các cô, nhưng mà hiếu kỳ chất chứa trong ánh mắt các cô thì vẫn không che giấu được.
Nguyên Triêu Hương lễ độ đáp lại, "Không có gì, tôi chờ anh ấy."
"Vậy, mời quý cô đi theo tôi."
Nhân viên tiếp tân dẫn cô đi vào khu chiêu đãi khách để ngồi, cũng rất nhanh bưng tới cà phê, đưa lên tạp chí.
"Quý cô vui lòng chờ trong chốc lát, tôi sẽ lập tức thông báo giúp cô." Cô gái tiếp tân hoàn tất lễ nghi, mỉm cười lui ra.
À -- cô hiểu rồi, hóa ra đưa tấm thẻ bạch kim chiếu sáng lấp lánh này, liền có thể được hưởng đãi ngộ đặc biệt cấp VIP, ngay cả yết kiến Đông Xuyên Hoàng Thái Tử cũng không cần phải trải qua trình tự hẹn trước rườm rà, lại còn có người phụ trách chăm sóc tận tình.
Nguyên Triêu Hương ngồi trên sofa uống cà phê, xem tạp chí, thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn xem Đông Xuyên Tấn Tư đã về chưa. Mười lăm phút trôi qua, người mẫu nam tuấn mỹ trong tạp chí cũng không hấp dẫn được cô nữa, cô bắt đầu muốn ngáp.
"Nguyên tiểu thư." Một tiếng gọi khẽ thăm dò vang lên trên đầu cô.
Cô vừa ngẩng đầu thì thấy, a, đây không phải trợ lý đặc biệt của Tấn sao? Tuy rằng chỉ gặp mặt vài lần, tuy nhiên, đối phương tướng mạo nhã nhặn đoan chính vẫn là không dễ làm cho người ta quên.
"Đại Dã tiên sinh, chào anh."
"Tôi họ Tiểu Dã." Anh ta vẫn rất phong độ luôn duy trì mỉm cười như cũ.
"Tiểu Dã tiên sinh." Cô ngượng ngùng đính chính, "Xin hỏi, Đông Xuyên tiên sinh đã họp xong chưa?"
"Hội nghị vừa kết thúc. Tổng tài còn đang dặn dò mấy vị chuyên trách vài chuyện, tạm thời chưa đi được, cho nên bảo tôi đến nhắn với cô trước, xin cô vui lòng chờ thêm một lát."
"À." Nguyên Triêu Hương khó nén thất vọng gật gật đầu.
Trong khi chờ đợi tầm mắt cô thỉnh thoảng liếc về hướng cửa kính bên ngoài, mong anh nhanh xuất hiện một chút.
Năm phút sau, cô cuối cùng đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang bước nhanh tới.
Đông Xuyên Tấn Tư liếc mắt một cái liền nhìn thấy cô, nhẹ nhàng nở ra nụ cười, ánh mắt dịu dàng tràn đầy sủng nịch rõ rệt.
Anh vừa đi vào cửa tự động, nhóm nhân viên trong đại sảnh lập tức dừng bước chân đang vội vàng lại, cung kính gật đầu với anh.
Đông Xuyên Tấn Tư đơn giản gật đầu lại với bọn họ, sau đó mang theo ý cười đi thẳng về hướng cô. "Chờ lâu lắm rồi phải không?"
"Tàm tạm." Cô nhún nhún vai, cười xinh đẹp.
"Đi thôi." Anh vô cùng thân thiết ôm vai cô, một bộ dáng sứ giả hộ hoa, bước về phía thang máy chuyên dụng.
Hình ảnh hai người sóng vai mà đi dẫn tới sự ghé mắt của nhóm cấp dưới, nhất là phái nữ.
Ánh mắt nhìn trộm không ngừng từ bốn phương tám hướng tập trung lại, đối với việc những người này nhìn chằm chằm, Đông Xuyên Tấn Tư hoàn toàn thờ ơ.
Anh đã sớm tập thành thói quen với tầm mắt của mọi người, mỗi khi hai người họ cùng xuất hiện ở nơi công cộng, hoặc là khi cùng nhau công khai thể hiện thái độ, luôn đặc biệt bị người ta chú ý, sở dĩ lại tạo thành loại cục diện này, chắc chắn không thoát khỏi liên quan đến tin đồn về hôn ước lan truyền rộng rãi đã lâu.
Từ trước đến nay, người bên ngoài đối với đối tượng kết hôn tương lai của anh vẫn luôn giữ sự hiếu kỳ cao độ, từ khi anh nhậm chức tới nay, theo tần suất xuất hiện càng nhiều, giới truyền thông lại càng bắt đầu chuyển tiêu điểm lên "Vị hôn thê thần bí" kia của anh, đối với những bài báo ồn ào ấy, mặc dù anh chưa bao giờ trực tiếp thừa nhận về tin đồn này, nhưng cũng chưa từng tiến hành phủ nhận, thái độ không quan tâm ngược lại càng làm cho tính chân thực của lời đồn tăng lên.
Phóng viên tài chính kinh tế từng nhiều lần hỏi anh về đáp án chính xác của hôn ước, nhưng anh vẫn không bày tỏ bất cứ ý kiến gì, thật sự cũng không phải cố ý khơi gợi hứng thú của người ta, mà vì chuyện tình cảm chung quy cũng không thể để người ngoài nói này kia, vợ chồng trẻ bọn họ tự vui vẻ với nhau mới là quan trọng nhất, không cần dính dáng nhiều đến giới truyền thông, tránh để giới truyền thông nhiều chuyện mang đời sống cá nhân của bọn họ ra làm tin tức thu hút mọi người.
Bọn họ đi thang máy thẳng đến tầng cao nhất, cửa thang máy -- mở ra, Đông Xuyên Tấn Tư vẫn thân mật ôm vai cô, nửa ôm lấy cô bước vào tầng làm việc chuyên dụng của anh.
Rất nhiều nhân viên nghiệp vụ vừa thấy anh đến, lập tức đứng dậy chào hỏi anh.
Không đếm xỉa đến ánh mắt hiếu kỳ của bọn họ, Đông Xuyên Tấn Tư khẽ gật đầu với họ, ôm Nguyên Triêu Hương đi vào văn phòng.
"Oa!" Cô đi đến trước cửa sổ sát sàn hưng phấn hô to, "Thật là cao! Từ nơi này ngắm cảnh đêm nhất định rất đẹp."
Đông Xuyên Tấn Tư dựa vào trước bàn làm việc, đang định mở miệng nói chuyện với cô thì đúng lúc điện thoại nội bộ lại vang lên.
Anh ấn phím nghe trên điện thoại.
"Được, tiếp nhận đi... Tôi là... Ừ... Không cần quan sát thị trường nữa... trước mắt thị trường chứng khoán Châu Âu chủ yếu là do cổ phiếu khoa học kỹ thuật dẫn đầu, cho nên cổ phiếu khoa học kỹ thuật của Đức mới có thể không ngừng dao động theo chiều hướng tăng lên... Đúng vậy, hẳn là còn có thể tăng lên một mức mới cao hơn... Bọn họ có ý định hợp tác đương nhiên rất tốt, có thể phái người đi qua thảo luận..."
Cô khẽ tựa vào cửa sổ sát sàn, mang theo ý cười nhàn nhạt, lẳng lặng nhìn thật kĩ anh.
Hóa ra khi anh tung hoành thương trường sẽ có một diện mạo khác, bình tĩnh khôn khéo, tôn quý nghiêm nghị.
Ngoại hình của anh vốn đã rất anh tuấn khôi ngô, là một cái móc treo quần áo trời sinh, mà bộ âu phục chỉnh tề trên người anh, càng tôn lên sự nổi bật bất phàm của anh.
Đông Xuyên Tấn Tư cúp điện thoại, ngẩng đầu, vừa vặn đón nhận ánh mắt nhìn chăm chú của cô.
"Ngẩn người gì vậy?" Anh cười hỏi.
"A? Không có gì." Nguyên Triêu Hương ngượng ngùng lắc đầu, dời bước đến sofa ngồi xuống.
"Sắp trưa rồi, em có đói bụng không?" Anh nhẹ nhàng khẽ hỏi.
"Có." Cô gật đầu như giã tỏi.
"Đi, anh dẫn em đi ăn món Trung Hoa."
"Chúng ta kêu người đưa tới được không? Em đã bôn ba ở bên ngoài cả buổi sáng rồi, thật sự không muốn đi ra ngoài nữa." Cô lười biếng dựa vào ghế sofa da thật.
Anh hàm chứa chút ý cười đi về phía cô, vươn ngón trỏ gõ gõ vào mũi cô, trong cử chỉ lộ rõ vẻ yêu thương dung túng cô.
"Được thôi, em muốn ăn gì nào?"
Cô lập tức lộ ra vẻ mặt tham ăn. "Em muốn ăn thức ăn nhanh của Thập Hà Viên."
"Phần ăn của Thập Hà Viên rất nhiều, em ăn hết được không?"
"Sáng nay em vội vàng đi ra ngoài, ngay cả bữa sáng Tú gia chuẩn bị cho em, em còn chưa kịp ăn, bây giờ đã đói đến nỗi ngực dán vào lưng rồi, cho dù hai phần ăn đưa đến trước mặt thì em cũng có thể giải quyết như thường."
"Chuyện gì mà quan trọng vậy, làm cho em bôn ba ở bên ngoài cả buổi sáng?" Anh không khỏi buồn bực.
Hắc hắc, nói tới trọng điểm rồi! Cô hưng phấn tuyên bố, "Tấn, anh hãy nghe em nói này..."
Một giờ rưỡi chiều.
"Vâng, đúng vậy, trước bốn giờ chiều tôi sẽ dẫn cô ấy tới... Đương nhiên... Được, cứ quyết định như vậy đi."
Đông Xuyên Tấn Tư vừa buông điện thoại, Nguyên Triêu Hương liền lập tức đặt đùi gà xông khói đã gặm đến một nửa xuống, khẩn cấp hỏi: "Thế nào? Tam Chi tiên sinh nói thế nào hả anh?"
"Em đó! Chuyện quan trọng như vậy mà dám giấu anh vụng trộm tiến hành." Anh xụ mặt trách: "Thảo nào thời gian gần đây luôn thấy em bám dính với máy tính bật đèn thức đêm, thì ra là đang âm thầm viết nhạc. Đây cũng không phải chuyện xấu xa mờ ám gì, sao lại sợ anh biết?"
"Em không tiện nói ra mà!" Cô vô tội giải thích, "Em lại không biết người ta có chịu dùng tác phẩm của em hay không, chẳng may bị trả về sẽ rất mất mặt, không bằng chờ sau khi việc thành công sẽ thảo luận với anh cũng không muộn đúng không."
Được rồi! Anh gật gật đầu, miễn cưỡng chấp nhận cách nói này.
Cô bé này từ nhỏ đã cực kỳ có hứng thú với âm nhạc, hơn nữa còn coi việc sáng tác nhạc là mục tiêu phát triển sau này, nếu cô có thể tạo nên một mảnh trời ở lĩnh vực này, anh đương nhiên sẽ vui mừng khi thấy việc thành công.
"Anh còn chưa nói cho em biết, rốt cuộc Tam Chi tiên sinh đã nói gì với anh."
"Ông ấy khen em không dứt miệng, dường như còn có ý nhận em làm học trò nữa."
"Thật sao?" Đôi mắt tròn to của cô tỏa sáng.
"Ông ấy cũng đã quyết định ký hợp đồng với em rồi, còn giả được sao?" Anh kéo một cái ghế dựa đơn ngồi xuống bên cạnh cô, sắp xếp lại tư liệu cần cho cuộc họp hội đồng cổ đông.
Nguyên đại cô nương ngay từ đầu đã vô cùng ngang ngược chiếm lấy long ỷ của anh ngồi ăn phần ăn nhanh, không khách khí dùng bàn làm việc mỗi ngày của anh làm bàn ăn, nên anh đành phải chịu thiệt một chút, tạm thời nhường chỗ mà ngồi ở bên cạnh.
"Trời ạ! Có thể bái Tam Chi làm thầy, trở thành học trò của ông ấy, em có chết cũng nhắm mắt." Cô ngậm đũa tre, say sưa trong tưởng tượng xinh đẹp.
"Đúng vậy, nếu Tam Chi biết có một fan nhỏ bé một lòng một dạ sùng bái ông ấy như vậy, tin tưởng ông ấy cũng sẽ mỉm cười nơi chín suối." Anh có chút vui đùa nói.
"Cốc cốc!" Tiếng gõ cửa vang lên, tiếp theo cửa bị mở ra.
"Tổng tài, hội nghị cổ đông nửa giờ sau bắt đầu." Tiểu Dã đứng ở cửa truyền đạt. "Còn nữa, hội trưởng dặn anh đưa Nguyên tiểu thư qua cùng."
"Ừ, tôi biết rồi."
Trợ lý đặc biệt Tiểu Dã gật đầu một cái, mỉm cười đi ra.
"Bác Đông Xuyên làm sao lại biết em đến đây?" Nguyên Triêu Hương có chút kinh ngạc, vội vàng cho miếng cơm cuối cùng vào miệng, tức tốc giải quyết hết món ăn nhanh ngon lành trước mắt.
Nghe vậy, trên mặt Đông Xuyên Tấn Tư bỗng lộ ra ý cười giảo hoạt. Anh bình tĩnh ung dung khép tài liệu lại, chầm chậm nghiêng người, từng tấc một áp sát về phía cô, mãi đến khi chóp mũi hai người sắp chạm vào nhau.
"Em nói xem?" Giọng thì thầm trầm thấp của anh tràn ngập ý khiêu khích, hơi thở ấm nóng nhẹ nhàng lướt qua mặt cô.
Bầu không khí mờ ám phút chốc tràn ngập hơi thở của hai người.
"Em... em làm sao mà biết." Cô không được tự nhiên hít sâu, trong mũi lập tức tràn đầy hơi thở nam tính tươi mát trên người anh.
"Phòng làm việc của anh không phải ngày nào cũng có cô gái trẻ đến thăm." Anh nhẹ nhàng nói khẽ, "Hôm nay đột nhiên có một cô gái xinh đẹp đến đây cùng anh ăn cơm trưa như thế, tin đồn đương nhiên sẽ truyền khắp các đại bộ phận tập trung những bà tám của công ty."
"Vậy... vậy tính sao?" Cô cố giả bộ bình tĩnh.
"Vậy chứng tỏ, ông cụ cũng đã nhận được tin tức, chỉ là dùng đầu gối để nghĩ cũng biết nhất định là em." Đột nhiên anh vươn ngón tay nâng cằm cô lên, môi áp tới gần mặt cô.
Cô bị hành động bất ngờ của anh làm giật mình, liền cúi đầu tránh đi cợt nhả của anh, nhưng cái gáy lại bị bàn tay anh giữ chặt không động đậy được.
"Đừng nhúc nhích, có hạt cơm ở bên mép em." Anh đem hạt cơm bên môi cô mút vào miệng.
"Ồ." Mặt cô đỏ lên, tim không khỏi đập nhanh hơn.
Anh lại ung dung thong thả tựa vào lưng ghế dựa, mỉm cười nhìn bộ dáng mất tự nhiên bất an ngượng ngùng của cô.
"Ăn no chưa?"
"Rồi." Cô hốt hoảng gật đầu, luống cuống tay chân thu dọn hộp thức ăn. "Có... Có thể xuất phát rồi."
Đông Xuyên Tấn Tư phì cười không ngừng. Cô bé này nhất định không biết, cô càng biểu hiện ra bộ dáng tâm hoảng ý loạn, anh lại càng muốn trêu chọc cô, mỗi lần thấy cô có phản ứng hoảng hốt tựa như chim sợ cành cong, đều đem đến cho anh một loại cảm giác thỏa mãn không gì sánh kịp.
Anh lười biếng đứng lên, cầm lấy áo khoác âu phục mặc vào.
"Đi thôi."