Dụ Hôn

Chương 95: Bị Giang Trí trêu




Giang Trí đi về phía Cố Tương, anh dùng ánh mắt đầy ẩn ý nhìn cô.

Từ trước tới giờ Cố Tương chưa từng thấy xấu hổ như 5vậy, cô lấy hết can đảm nói sang chuyện khác: “Anh nói chuyện với chủ Mạnh xong rồi à?”

Chắc là anh không nghe thấy đâu6 nhỉ?

Hy vọng anh không nghe thấy những lời cô vừa nói.

Giang Trà đáp: “Ừ.”

Sau đó, như để chứng minh t7ình cảm của hai người bọn họ thật sự rất tốt ở trước mặt Mạnh Nghiên, Giang Trì nằm lấy cổ tay của Cố Tương và dắt cô vào phòn4g. Mạnh Nghiên vẫn còn đứng ở ngoài hành lang, chẳng ai quan tâm đến cô ta, Giang Trì thậm chí còn không chào cô ta lấy một câu8.

Vào phòng, Cố Tương vội vàng đóng cửa lại và rút tay mình ra khỏi tay Giang Trì.

Cô ho một tiếng, hỏi anh: “Anh lên khi nào? Tôi vừa mới nói chuyện với Mạnh Nghiên, anh không nghe thấy chứ? “Nghe thấy cái gì?” Giang Trì quay đầu lại, phát hiện Cố Tương vì xấu hổ quá mà đang đứng dán vào cửa. Không ngờ cô cũng có ngày hôm nay! Cố Tương nói: “Anh không nghe thấy thì thôi.” Anh đã không nghe thấy thì cô cũng không cần lúng túng làm gì.
Cố Tương thở phào, cô đi tới bên cạnh bàn định lấy máy quay phim, nhưng tay còn chưa kịp đụng vào đã nghe thấy Giang Trí ở phía sau nói bằng giọng điệu nghiền ngẫm: “Đêm hôm qua tôi ôm em, gọi em là bé cưng à?”

“..” Giờ phút này, Cố Tương chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào. Vì sợ Giang Trì hiểu lầm, cô bèn giải thích: “Mạnh Nghiện nghĩ là quan hệ của chúng ta không tốt nên tôi mới nói như vậy, chỉ là để chọc tức nó thôi, không có ý gì khác đâu!”

“Em là người duy nhất mà tôi muốn?” Anh lại nói tiếp như thể không nghe thấy lời giải thích của cô.

Cố Tương quýnh muốn chết. “Anh có nghe tôi nói không đấy?”

Sầu chết tôi rồi!

Giang Trì nhìn dáng vẻ vừa sốt ruột vừa quẫn bách của cô mà cảm thấy rất thú vị.

Anh nhếch khóe miệng lên rồi nói với Cố Tương: “Nếu không phải tình cờ nghe được, tôi còn không biết rằng trong lòng cô Cố nghĩ về tôi như vậy đấy!”
“Anh đủ rồi đấy.” Thấy anh cứ trêu mình mãi, Cố Tương cuống hết cả lên, cô làm vẻ mặt nghiêm nghị, cứng rắn, định dùng sự nghiêm túc để chặn anh lại. Nhưng Giang Trà căn bản không nghe, mà anh chẳng những không nghe, còn bước tới đứng sát vào cô, cúi đầu xuống nhìn cô, “Không phải chính em nói thế sao? Tôi tình cờ nghe thấy được là lỗi của tôi à?”

Cố Tương xấu hổ quá nên cáu, “Giang Trì!”

Cô cảm thấy như mình đang bị anh cười nhạo!

Cô không thích bị mất mặt ở trước mặt Giang Trì.

Giang Trà nói: “Được rồi được rồi, không trêu em nữa.”

Cố Tương dọa: “Nếu anh còn trêu tôi nữa, tôi sẽ không để ý tới anh.”

Cô cầm máy quay phim lên và bảo: “Đi thôi.”

Anh đã nói chuyện xong với chú Mạnh, Cố Tương cũng muốn đi về. Dù sao cũng chẳng có việc gì.

Giang Trí đi sau lưng cô, anh xách theo túi hành lý cô mới thu dọn lúc nãy.
Bà Mạnh đã sai người để tất cả mọi thứ lên xe của Cố Tương, Cố Tương và Giang Trà cũng để đồ vào trong xe, bà Mạnh nhìn hai người, vẫn còn lưu luyến anh con rể này, bà ta nói: “Hay là tối nay hai đứa ở lại đi, đừng đi vội.”

“Không được.” Giang Trị từ chối: “Tối này con còn có việc, lần sau lại tới đi.”

Bà Mạnh cười bảo: “Thế cũng được.”

Cố Tương liếc nhìn mẹ mình, “Vậy chúng con đi đây.”

Bà Mạnh gật đầu.

Sau khi xách tất cả mọi thứ lên xe và chắc chắn không bỏ xót thứ gì, Cố Tương lên xe của mình. Cô vừa mới khởi động xe thì thấy Giang Trì ngồi vào trong xe.

Cố Tương nhìn Giang Trì, cô ngạc nhiên, “Sao anh lại lên đây? Không đi xe của anh à?”

Anh tự lái xe tới đây mà.

Giang Trà nói: “Không sao, tôi sẽ

gọi tài xế tới lấy xe.”

Cố Tương cảm thấy mình không
hiểu anh một chút nào. Có cần thiết

phải như thế không? Sao anh không

lái xe trở về mà còn phải làm phiền

tới người khác.”

Giang Trà mặc kệ cô, anh ngồi vào

ghế lái phụ và thắt dây an toàn vào.