Dụ Hôn

Chương 84: Về nhà




Lại thêm, cô đứng ở nơi đó với thái độ chẳng sợ gì cả khiến Liễu Nguyệt có phần sợ hãi. Dù sao con người đều là loại thích bắt nạt kẻ yếu, sợ hã5i kẻ mạnh, mà cô ta cũng không biết Cố Tương là ai, “Tôi trêu chọc gì chị à mà chị đã tôi?”

“Bạn trai cô quá đẹp trai, cô lại quá xấu,6 không xứng đi cùng với cậu ta.” Cố Tương nói xong thì vẩy vẩy tóc, quay sang Khang Gia Niên, “Cậu em này, hay là đổi cô bạn gái khác đi?”

Khang Gia Niên đánh giá Cố Tương, trông cô có vẻ lớn hơn cậu ta một chút, nhưng có thực sự rất đẹp, đẹp hơn nhiều cô lùn Liễu Nguyệt này.4

Cậu ta nói: “Chị gái à, chị đừng trêu em.”

Tuy miệng từ chối đấy, nhưng có thể nhìn ra được cậu ta đã ngo ngoe rục rịch rồi. Liễu Nguyệt ở bên cạnh thấy Khang Gia Niên chẳng những không giúp mình nói chuyện, còn bị Cố Tương cầu mất hồn thì tức phát điên, “Khang Gia Niên!”
Cố Tương nhíu mày, cô nói với Liễu Nguyệt: “Nhìn thấy chưa? Thằng nhóc này thích cô bởi vì trông cô xinh đẹp, nhưng khi được người càng xinh đẹp hơn cô, cậu ta sẽ đi cùng người kia ngay, cô kiêu ngạo cái gì chứ?”

Khang Gia Niên nghe ra Cố Tương đang mỉa mai mình, sắc mặt hơi xấu hổ.

Liễu Nguyệt thì thẹn quá thành giận, cô ta nói với Cố Tương: “Liên quan gì đến chị.”

“Mạnh Nghiên là em gái tôi, cô nói xem chuyện có liên quan tới tôi không?” “...” Liễu Nguyệt không thể tin nổi nhìn Cố Tương, cô ta không ngờ cô lại là chị gái của Mạnh Nghiên! Trông hai chị em hoàn toàn không giống nhau!

Sau khi dạy dỗ xong đội cẩu nam nữ này, thang máy cũng đến nơi, Cố Tương và Bạch Vi đi ra ngoài.

Mà hai người kia dù sao cũng làm chuyện có lỗi với Mạnh Nghiên nên có tật giật mình, không dám đi gây sự với Cố Tương.
Sau khi ăn trưa và làm việc xong, Cố Tương chia tay với Bạch Vi, cô trở về nhà họ Mạnh.

Giang Trà còn đang trên đường đến nên cô đi vào nhà trước.

Mạnh Nghiên ngồi ở trên ghế sô pha, khuôn mặt tối sầm, trông rất đau khổ.

Còn mẹ thì đang dỗ cô ta.

Thấy Cố Tương trở về, bà ta vội vàng đứng lên, “Con đến rồi à, Giang Trì đâu?”

“Chưa đến ạ, anh ấy vẫn đang trên đường đi.”

Vốn Mạnh Nghiên có tâm trạng không tốt vì bị hai người kia làm cho tức giận, nhìn thấy con người đáng ghét Cố Tương trở về, cô ta nhớ ra hôm nay là ngày Cố Tương đưa anh rể về thăm nhà. Trước đó cô ta đã từng gặp anh rể ở chỗ trung tâm thương mại, biết anh rể là một ông già nên trong lòng cảm thấy tốt hơn hẳn.

Chỉ cần Cố Tương không vui thì đó là chuyện tốt đối với cô ta!

Cô ta ngọt ngào gọi: “Chị, chị về rồi à?”
Cố Tương liếc Mạnh Nghiên một cái rồi đi thẳng lên tầng, chẳng thèm để ý tới cô ta.

Mỗi lần Mạnh Nghiên nhiệt tình chào hỏi cô như vậy là chắc chắn trong lòng cô ta đang ấp ủ một suy nghĩ xấu xa nào đó.

Mạnh Nghiên thấy Cố Tương không để ý tới mình mà đi thắng thì không vui, cô ta quay ra nói với bà Mạnh: “Mẹ, mẹ xem chị kìa... chị ấy không để ý tới con!”

Bà Mạnh nghe Mạnh Nghiên nói thể cũng cảm thấy thái độ của Cố Tương thế này thật không tốt, thấy Cố Tương đi lên tầng, bà ta nói: “Mạnh Nghiên gọi cô mà cô không nghe thấy à? Cố Tương, cô bị điếc à? Chẳng mấy khi về nhà một lần, thái độ của cô là thế nào vậy?”

Cố Tương nghe hai mẹ con này kẻ xưởng người họa cũng mặc kệ, trực tiếp đi vào căn phòng bên cạnh.

Căn phòng này cũng không phải là của Cố Tương, mà là phòng của Mạnh Viễn Châu, vì anh ấy hầu như không bao giờ về nhà nên căn phòng này vẫn luôn để không.
Cố Tương muốn quay video, lần này

cô trở về chính là muốn mượn máy

quay phim của anh ấy.

Căn phòng này đã được mẹ của cô

dọn dẹp, đồ đạc đều được cho vào

hộp, Cố Tương phải tìm kiếm rất

lâu, cuối cùng mới tìm thấy nó ở

trong hộp.

Cô lấy máy quay phim ra, kiểm tra

và thấy nó vẫn dùng tốt, chắc vẫn

quay được video.

Đúng lúc này cửa phòng bị đẩy ra,

Mạnh Nghiên đi vào, cô ta thấy Cố

Tương cầm máy quay trong tay thì

nhìn chằm chằm vào cô như bắt

được tên trộm: “Chị đang làm cái gì

vậy? Chị lại ăn trộm đồ của anh trai

tôi à!”