Nằm ở trên giường rồi, Cố Tương mới thở phào, trong lòng cô nghĩ không thể tiếp tục ở chung một phòng với Giang Trì nữa.5
Cô phải mau tìm một cơ hội rời khỏi nhà họ Giang mới được, chứ cứ ngày nào cũng ở chung với nhau thế này, không 6có chuyện mới lạ!
Cô cũng không muốn đến lúc đó lại có thêm một cái bánh bao nhỏ thì mình có muốn đi cũng không đ7i được.
Buổi sáng, hai người cùng ra khỏi phòng. Vi Giang Trí sẽ đi với Cố Tương về nhà mẹ đẻ nên chủ Đỗ đã chuẩ4n bị sẵn quà để họ mang đến nhà họ Mạnh.
Lúc ăn sáng, Cố Tương ngồi ở bên cạnh Giang Trì, nhìn tên đàn ông vì kh8ông được thỏa mãn nhu cầu mà đang giận dỗi, cô bèn nói: “Buổi sáng tôi có một số việc cần phải ra ngoài xử lý. Buổi chiều anh trực tiếp đến nhà tôi à? Hay là tới đón tôi?”
Lúc cô nói chuyện có cả ông nội và mẹ Giang Trì ở đấy.
Thật ra Cố Tương rất sợ anh sẽ không để ý tới mình.
Vì dù sao tối hôm qua cô cũng xoay anh như thế.
Nhỡ mà để lộ chuyện này ở trước mặt ông nội và mẹ chồng thì sẽ rất lúng túng.
Giang Trà cúi đầu, anh nói: “Thế nào cũng được.”
Trông cực kì lạnh lùng cao ngạo. Cố Tương cũng đã quen với cái kiểu mưa nắng thất thường này của anh.
Ông cụ Giang ở bên cạnh nhìn Giang Trà, ông rất không hài lòng với thái độ của anh, “Đây là thái độ của cháu khi vợ cháu nói chuyện với cháu đấy hả?”
Cố Tương thấy ông nội ra mặt vì mình thì vội vàng giải thích: “Không phải đâu ạ, là do cháu làm anh ấy không vui.”
“Cháu có thể làm gì để nó không vui chứ?” Ông nội hừ một tiếng, “Đàn ông thì phải biết nhường nhịn vợ, do Cố Tương cháu tính tình quả tốt nên nó mới quen thói đấy.”
Cố Tương nghe lời ông nội nói mà lén vuốt mồ hôi, tính tình tốt, ông nội có chắc là đang nói cô không?
Giang Trí bị ông nội mắng mà vẫn chẳng có biểu hiện gì. Cố Tương bèn nói: “Vậy sáng nay anh cứ ở nhà nghỉ ngơi đi, tôi xong việc sẽ gọi điện cho anh.” Ông cụ Giang đảm bảo: “Tương Tương cháu yên tâm đi, ông sẽ nhắc nó đến nhà cháu, cháu không cần phải để ý đến nó đâu. Nếu nó đến muộn thì cháu cứ nói cho ông biết.” Cố Tương nghe ông nội nói, cô liếc nhìn Giang Trí đang có thái độ hờ hững, cô gật đầu, “Vâng ạ.” Buổi sáng nay cô phải đi ăn cơm với bên công ty mà cô đang hợp tác, trong kinh doanh, có đôi khi không thể tránh khỏi những chuyện xã giao này.
Cố Tương đi cùng với Bạch Vi.
Hai người tiếp tục thảo luận về chủ đề tối hôm qua.
Vừa bước vào quảng trường Thời Đại, cả hai đang tìm nhà hàng thì điện thoại của Cố Tương đổ chuông, là mẹ cô gọi tới: “Con với Giang Trí khi nào tới?”
Cố Tương không gọi điện về nhà để bảo chuyện cô muốn về nhà họ Mạnh, nhưng chú Đỗ đã giúp cô gọi điện qua rồi.
Mẹ cô đã chuẩn bị từ buổi sáng.
Nghĩ đến chuyện Giang Trì muốn đến nhà mình ăn cơm, bà ta kích động lắm, dù sao đây cũng là lần đầu tiên con rể đến thăm.
Cố Tương nói: “Chiều nay ạ, con sẽ trở về ăn cơm tối.”
Bởi vì Giang Trà mà giọng của mẹ cô cũng dịu dàng hơn nhiều, “Được rồi, à, Giang Trí thích ăn gì? Nó có kiêng cái gì không?”
Cố Tương đáp: “Cái gì cũng được ạ.”
Trước khi cô kết hôn, mẹ chưa bao giờ nhiệt tình như vậy, hiện tại được thơm lây của Giang Trì nên cô mới được mẹ để ý.
Cố Tương kết thúc cuộc điện thoại với tâm trạng phức tạp.
Bạch Vi đã xem hết bản đồ chỉ dẫn: “Chắc là trên tầng rồi, chúng ta đi thang máy bên kia.”
Cố Tương gật đầu: “Được.”
Hai người đi về phía trước được một
lúc thì bỗng nhìn thấy Mạnh
Nghiên.
Lần trước Cố Tương gặp Mạnh
Nghiên cũng là ở trong trung tâm
thương mại, phải mấy ngày rồi cô
không gặp cô ta. Tóc cô ta cắt ngắn
hơn một chút chỉ dài đến vai, trông
khác hẳn so với trước đây.
Cô ta không đi một mình mà đi cùng
một nam một nữ khác. Cô gái kia
Cố Tương chưa từng nhìn thấy bao
giờ. Mạnh Nghiên nằm tóc của cô
gái, giận dữ mằng: “Liễu Nguyệt, tôi
coi cô là bạn thể mà cô lại cướp mất
bạn trai của tôi à! Sao cô khốn nạn
thể hả???