Quần áo trong cửa hàng đều do Cố Tương tự thiết kế, chất liệu vải cũng do cô đích thân chọn, nên mặc vào chắc chắn rất thoải mái.
5
Bà Giang thử hai bộ rồi nói với Cố Tương: “Mặc lên trông được đấy.” Cố Tương cười, “Đó là vì mẹ đẹp sẵn rồi ạ.” Bà Giang lườm cô6, “Con đúng là biết cách làm ăn, đang nịnh mẹ đúng không?” Cố Tương tỏ ra tủi thân, “Con nói thật mà cũng bị mắng ạ?” Bà Giang nghe C7ố Tương nói thế thì bật cười. Mặc dù bà biết người kinh doanh rất giỏi ăn nói, nhưng là phụ nữ, bà vẫn rất vui khi được khen ngợi. Đa4ng có tâm trạng tốt, bà Giang lại thử thêm hai bộ nữa, Cố Tương ở bên cạnh chém gió tung trời, cuối cùng làm bà lấy hết những bộ đã t8hử
Sau khi xem hết cửa hàng của mình, Cố Tương lại cùng bà Giang đi dạo phố thêm một lát nữa.
Cô rất ít khi cùng mẹ đi dạo phố, thỉnh thoảng mẹ cũng đưa cô và Mạnh Nghiên ra ngoài, nhưng những lúc ấy Mạnh Nghiên ở bên cạnh trò chuyện vui vẻ với mẹ, khiến cô như người ngoài cuộc. Hôm nay đi cùng với mẹ chồng, cô lại được trò chuyện nhiều.
Ca mổ của ông cụ Dương diễn ra tốt đẹp, đến ba giờ chiều ca mổ kết thúc, ông cụ mới được đưa trở lại phòng bệnh. Tô Vãn cùng chồng đã ở đây canh được mấy tiếng rồi, mệt gần chết. Nhớ tới việc hôm nay mình đã giao cho Đổng Thành đi đàm phán hợp đồng với Cố Tương, cô ta vội vàng gọi điện hỏi thăm.
Lúc trước cô ta được giới thiệu cho công ty luật Minh Châu, rồi tìm được Đồng Thành ở trong đấy, nên cô ta vô cùng tự tin.
Cô ta cũng không tin không có cách nào xử lý được Cố Tương.
Điện thoại vẫn còn đang trong quá trình kết nối mà khóe miệng của Tô Vãn đã nhếch lên rồi.
Cô ta dường như đã nhìn thấy dáng vẻ khóc lóc thảm thiết của Cố Tương.
“A lô.” Điện thoại vừa được kết nối, giọng của Đổng Thành vang lên. “Luật sư Đổng.” Tô Vãn thỏ thẻ: “Mọi chuyện thế nào rồi? Cố Tương nói gì?”
Đổng Thành bị Cố Tương đá cho một cú, cũng không đau lắm, nhưng mà gã cực kỳ tức giận.
Có điều, gã không thể động vào Cố Tương nên cơn tức này chỉ có thể phát tiết lên Tô Vãn. Gã nói với Tô Vãn: “Tôi khuyên cô không nên đi trêu chọc Cố Tương, chẳng có lợi gì cho cô đâu.”
“..” Tô Vãn hơi sửng sốt, cô ta hỏi: “Tại sao? Rõ ràng lúc trước ông đã đồng ý rồi mà.”
“Tôi đồng ý với cô cái gì?” Đổng Thành nói: “Cô muốn mua cửa hàng của người ta, nhưng người ta không hề có ý muốn bản.” “..” Tô Vãn im lặng, tại sao mới qua mấy tiếng mà Đổng Thành đã trở mặt rồi?
Cô ta hỏi Đổng Thành: “Vậy chuyện cô ta đánh tôi thì sao?”
“Cô đầu có bị thương, loại chuyện này chỉ cần giải quyết riêng là được! Mặc kệ cô xử lý như thế nào, nhưng về sau... những chuyện này cô đừng tìm tôi.” “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Tô Vãn không hiểu, “Ông không định xử lý chuyện này? Được thôi, vậy tôi đi tìm luật sư khác. Tôi cũng không tin ở trong công ty luật của các ông, ngoại trừ ông ra không còn ai khác.”
Dù sao cô ta cũng có tiền.
Đổng Thành nói: “Nể tình có quen biết nên tôi nói thật với cô vậy. Trong văn phòng chúng tôi sẽ không có ai tiếp nhận vụ này của cô đầu, cô từ bỏ đi.”
Vốn dĩ ngay từ đầu Tô Vãn đã không đứng ở bên đúng rồi.
Tuy nói làm vụ này có tiền đấy, nhưng, nếu bởi vậy mà đắc tội với Giang Phong, rồi bị đuổi việc thì đúng là được chẳng bù nổi mất. Văn phòng có mạng lưới khách hàng, nên bình thường bọn họ rất dễ dàng có thể nhận được công việc. Nhưng nếu rời khỏi văn phòng, không có mối quan hệ, chỉ có năng lực tự thân không thôi thì người ta sẽ không muốn tìm gã giúp thưa kiện,
Đây cũng là lý do vì sao bọn họ không dám đắc tội với Giang Phong, động vào chẳng phải là tự đập bát cơm của mình hay sao?
“Rốt cuộc Cố Tương đã cho ông lợi
ích gì vậy?”
“Không có lợi ích gì. Tuy nhiên, cô
ấy là người mà cô không động vào
nồi.” Đổng Thành đã nói xong, “Cứ
như vậy đi.
Cúp điện thoại, Tô Vãn giậm mạnh
chân hai lần.
Tức chết cô ta mà!