Sau khi ra khỏi bệnh viện, Cố Tương đến cửa hàng và nhìn thấy Bạch Vi đang chào hỏi Tô Vãn.
Cố Tương nhìn Tô Vãn, “Tại sao 5cậu lại tới đây?” Cô ta không đi thăm bố chồng mà lại chạy tới nơi này!
Tô Vãn nói: “Tôi tới xem một chút.”
Cửa hàng6 này sắp là của cô ta rồi! Cô ta đã tới đây quan sát từ sớm.
Cố Tương và Bạch Vi đã tốn không ít tâm huyết vào cửa hàng quầ7n áo này, nơi đây còn tốt hơn so với ở nhà, để cho người ta vừa bước vào cửa sẽ cảm thấy đặc biệt thích thú, cứ như bước vào một khu4 rừng vậy.
Trước kia khi biết cửa hàng của Bạch Vi và Cố Tương làm ăn tốt, trong lòng cô ta cảm thấy không vui. Còn bây giờ8 lại đặc biệt muốn cảm ơn hai người đã bỏ ra nhiều công sức cho cải cửa hàng này như vậy.
Cố Tương đi đến và nói: “Bố chồng cô còn đang nằm trong bệnh viện, hôm nay ông ấy phải làm kiểm tra, cô không bỏ được chút thời giờ đi thăm ông ấy mà lại có tâm tư chạy tới đây gây phiền phức cho người khác à.”
Tô Vãn cãi: “Nhà chúng tôi đưa bệnh viện tiên là để có người chăm sóc cho ông ấy, tôi cũng không phải là bác sĩ, đến đây có thể làm được cái gì? Mà chịu thôi, tôi có tiền nên đầu giống như cô, phải tự mình lo lắng mọi thứ.”
Bạch Vi đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, “Tô Vãn, đều là bạn bè với nhau, cậu nói như vậy nghe được sao?”
Tô Vãn thấy Bạch Vi nói mình thì cũng tém tém lại một chút.
Cô ta ngồi trên ghế xem điện thoại di động, chân gác lên trông dáng như một bà chủ, cô ta nói: “Một lát nữa luật sư của tôi sẽ tới... để thảo luận về hợp đồng với hai người.”
Tô Vãn nói: “Cố Tương không nói với cậu sao? Tôi chuẩn bị mua lại cửa hàng của các cậu! Các cậu ra cái giá đi!” “...” Bạch Vi chuyển ánh mắt thắc mắc nhìn về phía Cố Tương, có chuyện gì xảy ra vậy?
Cố Tương nghe Tô Vãn nói thế cũng kinh ngạc.
Lúc ở bệnh viện, cô còn nghĩ rằng Tô Vãn chỉ nói vậy thôi... Ai ngờ, cô ta thật sự bị úng não, bây giờ còn chạy đến tận nơi muốn mua lại cửa hàng của cô thật?
Bạch Vi nói với Tô Vãn: “Trò đùa này không vui đâu.”
Tô Vãn: “Tôi không nói đùa! Trực tiếp ra giá đi! Ngày nào các cậu cũng làm việc chăm chỉ như vậy, không phải là vì tiền sao?”
“..” Cố Tương đứng ở một bên, lặng lẽ tự mở cho mình một lon Cocacola, rồi lẳng lặng xem Tô Vãn ra vẻ. Bạch Vi nói: “Chúng tôi nói muốn bán cửa hàng lúc nào?”
Tô Vãn: “Có tiền mà cậu còn không bán? Bạch Vi à, tôi là nể mặt cậu trước kia đã từng giúp tôi nên mới muốn giúp các cậu mua lại cửa hàng này, đỡ cho các cậu ngày nào cũng phải đi sớm về muộn, quá vất
vå!”
“Tô Vãn, cậu đừng làm ồn nữa, mau trở về đi, chúng tôi còn muốn làm ăn đấy.” Bạch Vì cũng không thể chịu nổi Tô Vãn. Chính là vì nể tình quen nhau đã nhiều năm, nên cô ấy mới không trở mặt.
Tô Vãn nói: “Tôi biết hai người các
cậu vẫn chưa bàn bạc xong, không
sao, các cậu cứ từ từ mà bàn bạc, tôi
có thể đợi được.”
Tô Vãn ngồi ở một bên, yên lặng
cầm cốc nước Bach Xi mới rót cho
mình rồi uống một hớp. Cô ta vừa
mới đặt cốc xuống thì Cố Tương đã
đi tới nằm luôn tóc của cô ta, “Cút
mẹ cô đi, có phải có nghe không
hiểu tiếng người không hả? Muốn
ép tôi phải tự ra tay tống cô ra ngoài
đúng không?” “Ấy” Bạch Vi đứng
sang một bên. Mỗi lần Cố Tương ra
tay, cô ấy đều cảm thấy vô cùng thể
thảm.
Nếu là bình thường, Bạch Vi chắc
chắn sẽ chạy đến can ngăn. Nhưng
hôm nay cô ấy lại không sạn. Bởi vì
ngay cả cô ấy cũng cảm thấy Tô
Vãn thực sự quá thiếu đòn! Tô Vãn
bị Cố Tương túm tóc ném ra ngoài
cửa, đám nhân viên của cửa hàng
nhìn thấy bà chủ nhà mình hung hãn
như thế thì cũng giật mình.
Ở kìa, cô gái này là ai mà lại đắc tội
với chị Tương vậy? Cố Tượng vốn
có tiếng là tính tình không tốt, nhiều
khi gặp phải khách hàng thích hạnh
họe, cô có thể trở mặt ngay và mời
thẳng người ra ngoài!