Chẳng biết vì sao nhìn anh như thế này, Cố Tương lại cảm thấy vừa buồn cười, vừa hơi đau lòng.
Thật hiếm khi gặp được một người cũng không thể chịu nổi Tô Vãn giống như cô. Cố Tương nói với Tô Vãn: "Thôi cô cứ giữ lấy tiền mà dùng đi."
Cúp điện thoại, nhìn vẻ mặt đen sì của Giang Trì, Cố Tương không nhịn được cười. Giang Trì bực mình, "Em còn cười được! Cô bạn học kia của em là heo sao?"
Nếu Tô Vãn chân thành xin lỗi một câu thì có lẽ chuyện này đã xong rồi. Nhưng cô ta lại cứ thích ỷ vào việc mình có mấy đồng tiền bẩn mà muốn nói gì cũng được như vậy.
Trên thực tế, nếu so về độ giàu có, ít nhất nhà họ Giang phải giàu gấp trăm lần nhà họ Dương. Giang Trì chính là ví dụ điển hình của loại người không làm được bác sĩ thì có thể về nhà thừa kế tài sản.
Cố Tương nói: "Chắc vậy đấy! Thôi được rồi, anh mặc kệ cô ta đi, tôi cũng không để ý tới cô ta luôn, chắc chắn hiện giờ cô ta đang tức muốn chết đấy! Ai bảo cô ta làm bác sĩ Giang của chúng ta tức giận cơ, đúng không?"
Cố Tương vừa nói vừa gắp một miếng cá hồi cho Giang Trì, "Không cần phải tức giận với đứa đần làm gì, cho dù anh có tức nửa ngày thì cô ta cũng không hiểu tại sao anh lại tức giận, còn sẽ cho rằng anh thật vô lý nữa cơ."
Trên đời này có dạng người như thế đấy, anh cũng đâu thể làm gì được.
Giang Trì đặt cốc nước trong tay xuống. Cố Tương ngẩng đầu nhìn anh một cái rồi nói tiếp: "Có điều, tôi cũng thấy hơi vui một chút."
".." Giang Trì lạnh lùng, "Nhìn thấy tôi tức giận, em đương nhiên vui vẻ rồi."
"Không phải." Cố Tương nói, "Chẳng qua tôi cảm thấy, mối quan hệ giữa hai chúng ta không tốt như thế, vậy mà không ngờ lại có kẻ thù chung."
Chẳng phải có câu, kẻ thù của kẻ thù là bạn sao! Giờ phút này cô cảm thấy Giang Trì có chút giống người phe mình.
Giang Trì: "..."
Anh nhìn Cố Tương mà bỗng có cảm giác vô lực, "Em có phải là đồ ngốc không?" Cái lý do vui vẻ này có hơi ngu ngốc quả không!
Chỉ bởi vì anh và cô cùng ghét một người, mà lần đầu tiên cô nói ra hai chữ vui vẻ ở trước mặt anh.
Ăn cơm xong, hai người rời khỏi nhà hàng, Cố Tương hỏi Giang Trì: "Anh lái xe tới đây à?"
"Không."
"Vậy đi xe của tôi đi!" Cô và Giang Trì cùng đi ra bãi đỗ xe.
Cố Tương tìm thấy xe của mình, cô nói với Giang Trì: "Anh chờ tôi một chút, tôi sẽ lái xe ra ngoài." Giang Trì đứng sang một bên nhìn cô lên xe, kiên nhẫn chờ đợi.
Lúc Cố Tương lái xe đến đây, chỗ đậu xe bên cạnh trống trơn. Bây giờ đã đầy xe.
Cô khởi động xe rồi đứng yên tại chỗ một lúc lâu mới phát hiện, mình không lái ra được. Tên chết tiệt nào đỗ xe ở bên cạnh, làm khó nữ tài xế quá đấy!
Giang Trì xem hồi lâu, cuối cùng anh gõ cửa sổ xe, Cố Tương hạ kính xuống, Giang Trì nhìn cô, "Em đang biểu diễn tiết mục gì vậy?"
"..." Cái miệng của anh luôn độc địa, Cố Tương cũng không muốn nói.
Nhưng cô đành phải nói: "Tôi không lái xe ra được."
Chắc chắn là tên đàn ông thổi tha này đang cười nhạo cô!
"..." Giang Trì nhìn Cố Tương, nghe cô nói xong mà anh cũng không còn gì để nói!
"Không biết làm sao em lại lấy được bằng lái xe nữa, tránh ra đi." Cố Tương ngoan ngoãn chuyển đến ghế lái phụ, nhường lại vị trí cho Giang Trì. Giang Trì lên xe, chỉnh lại chỗ ngồi rồi dễ dàng điều khiển xe ra ngoài.
Anh nói: "Không biết trước kia em làm thế nào vậy, nếu hôm nay tôi không có ở đây, em phải làm sao bây giờ?"
"Tôi loay hoay một lúc là sẽ ra được thôi." Giang Trì nghe cô nói vậy thì vừa muốn cười, lại vừa có cảm giác đau lòng
Từ nhà để xe đi ra ngoài, phố xá đã lên đèn. Ánh đèn xuyên thấu qua cửa sổ xe rơi vào trên mặt Cố Tương. Giang Trì liếc có một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn kia trông lạnh như băng, ai có thể nghĩ được rằng, cô vậy mà cũng sẽ có lúc bị lúng túng như vậy.
Trong một khoảnh khắc, anh bỗng có cảm giác muốn bảo vệ cô.