Cô vừa mới ăn sô cô la xong, trong miệng toàn hương vị sô cô la ngọt. Giang Trì không thích ăn ngọt, bình thường anh không bao giờ động vào đồ ngọt. Nhưng giờ phút này, nụ hôn lại khiến anh cảm thấy hương vị của socola dường như cũng không hề ngấy.
Cố Tương có phản ứng rất nhanh, lúc ra tay cũng chẳng hề thương tiếc, cô đấm anh một cái còn đạp anh một cú, rồi nhảy tránh khỏi lồng ngực của anh.
Giang Trì che lấy chỗ ngực bị cô đánh, anh cau mày: "Cố Tương, em bị điên à?"
Chỉ một nụ hôn thôi mà, cô có cần coi anh như kẻ thù thế không?
Cố Tương mắng: "Anh mới điên ấy! Sao đột nhiên lại hôn tôi làm gì?"
Từ trước tới nay Cố Tương không bao giờ thích bị người khác lợi dụng, anh đột nhiên hôn cô khi cô không có chút phòng bị nào, đương nhiên là cô phải phản kháng rồi!
Đâu thể để cho anh đã được lợi còn khoe mẽ chứ! Tốt nhất nên đánh anh một trận để lần sau không dám nữa.
Giang Trì nhìn bộ dạng phòng bị của Cố Tương mà đành phải nói: "Tôi hôn vợ của mình là sai sao?"
"Cho dù là vợ của anh, nhưng tôi không đồng ý thì anh cũng không thể hôn! Cưới rồi mà cưỡng hiếp vẫn được xem là phạm pháp đấy!"
"..." Giang Trì nghe cô nói mà cảm thấy mình không cách nào phản bác được.
Chỉ là... Cưới vợ về, chỉ được nhìn chứ không được đụng vào là đạo lí gì vậy?
Anh vẫn luôn độc thân, chưa từng qua lại với người phụ nữ nào, lúc đầu anh cũng chẳng thấy có gì không ổn. Nhưng bây giờ thấy Cố Tương kháng cự như thế, Giang Trì lại có cảm giác lòng tự ái của mình bị tổn thương nghiêm trọng.
Ở trước mặt cô gái này, anh không được chào đón như vậy cơ à?
Từ nhỏ đến giờ, anh làm cái gì mà không phải là xuất sắc nhất? Tự dưng bị ăn lỗ vốn trước phụ nữ làm Giang Trì nghĩ mãi cũng không hiểu.
Một ngày nào đó anh sẽ khiến cô cam tâm tình nguyện dính lấy anh!
Đúng lúc này cửa bị gõ vang, Giang Trì nói: "Đi mở cửa đi."
Cố Tương lườm anh, ở chuyện này cũng không cãi lại mà ngoan ngoãn chạy đi mở cửa. Người tới là cô phụ trách đưa thức ăn của bệnh viện, Cố Tương nhận đồ rồi cầm vào đặt ở trên mặt bàn trước mặt Giang Trì.
Thức ăn của bệnh viện rất đơn giản, có thịt có rau và cả một ít hoa quả. Giang Trì cầm đũa, anh hỏi Cố Tương: "Em ăn không?"
"Tôi không đói." Cố Tương đáp: "Cũng sắp đến giờ ăn cơm tối rồi, anh ăn tạm một ít thôi, để tối lại ăn."
Thức ăn của bệnh viện cũng không hợp khẩu vị Giang Trì, anh vốn là một người hay bắt bẻ mà. Cố Tương nhìn anh vừa ăn vừa cau mày mà nở nụ cười.
Giang Trì nhìn sang cô, "Em cười cái gì?"
"Tôi chỉ là tò mò thôi." Cố Tương nói: "Anh kén ăn như vậy, sao có thể quên được ăn cơm ở bệnh viện mỗi ngày nhỉ?"
Giang Trì cầm cốc nước lên uống một ngụm, "Còn tạm, vẫn ngon hơn em làm một chút."
"..." Mẹ!
Cố Tương phát hiện mình và tên này thật sự có thù!
Giang Trì ăn xong, bên ông nội cũng sắp kết thúc, mẹ Giang Trì gọi điện tới, cả hai bèn đi từ trên tầng xuống.
Bệnh viện cũng sắp đến giờ tan sở, mẹ Giang Trì nhìn con trai và đề nghị: "Hay là chúng ta chờ con tan tầm rồi cùng về?"
Giang Trì nói: "Tối nay con phải trực ban, mọi người về trước đi ạ!"
Nói đến đây, anh nhìn sang Cố Tương, "Còn em thì sao? Tự về nhà à?" Giang Trì nghĩ là Cố Tương muốn về nơi bình thường họ hay ở.
Những bà Giang lại bảo: "Cố Tương sẽ về cùng ông và mẹ, mẹ bảo con bé mấy ngày này đến nhà ở đấy. Sau khi con tan việc cũng về nhà ông luôn đi! Các con vừa kết hôn xong, mẹ muốn giữ nó ở lại vài ngày cho hai mẹ con làm quen nhau."
Giang Trì nghe mẹ nói mà thấy hơi bất ngờ, anh nhìn Cố Tương, cô thật sự đồng ý?
Mẹ Giang Trì tiếp tục: "Tối làm việc xong con có trở về không?"
Giang Trì trả lời: "Nếu muộn quá con sẽ không về ạ."
Cố Tương nghe đến đó mà lòng thầm vui mừng, khóe miệng cũng bất giác cong lên.