Chuyện như thế này chưa bao giờ xảy ra.
- Giang Phong ngồi bên cạnh, nói với vẻ hả hê: “Anh thấy chưa, em đã bảo gì nào? Thằng Trì bây 1giờ rất quan tâm đến Cố Tương, vậy mà anh cứ phải bắt nạt em ấy cơ.”
Giang Lâm không hài lòng với từ bắt nạt, “Anh bắt nạt cô ta khi n0ào? Em xem cô ta là cái dạng gì, đâu có coi anh là anh Cả chứ? Nói cô ta hai câu cũng không được à? Chuyện của cô ta là do người trong nhà tru3yền ra, chứ có phải do anh đâu? Rõ ràng cô ta đã hủy hoại thanh danh của nhà họ Giang.”
Giang Lâm vừa nói xong, bỗng thấy bà Giang đứn2g ở cửa, anh ta hơi sửng sốt gọi: “Mẹ.” Trên thực tế, ngay khi Cố Tương vừa đi, bà Giang đã dạy cho thằng con trai này một bài học.
Lú0c này bà Giang đi tới, bà vẫn không thèm để ý đến Giang Lâm và coi anh ta như không khí, bà Giang chỉ nói chuyện với Giang Phong: Lát nữa mẹ đ9i sân bay, con đưa mẹ đi.”
“Sân bay?” Giang Phong hỏi: “Mẹ muốn đi đâu?”
“Mẹ không thể ở trong cái nhà này được nữa.” Bà Giang nói với giọng chẳng còn gì luyến tiếc: “Mẹ
muốn đi tìm bố các con, lúc nào Cố Tương về thì mẹ sẽ quay lại. À mà chắc con bé cũng không về đâu, sau này mẹ cũng không trở lại nữa, mọi người cứ coi như mẹ không tồn tại đi. Dù sao các con cũng lớn rồi, không cần phải nể nang gì mẹ nữa.”
Giang Lâm: “...”
Làm sao anh ta lại không hiểu mẹ anh ta đang chỉ cây dâu mắng cây hòe mà nói anh ta đây! Giang Phong cũng rất phối hợp, đáp: “Dạ.” Nhìn đứa em trai thứ hai và mẹ kẻ xướng người họa cùng đi ra ngoài, Giang Lâm tức không nói nên lời!
Cố Tương mới về cái nhà này được bao lâu chứ, bọn họ có cần chiều cô ta như vậy không? Thảo nào cô ta được chiều đến hư thế này, sắp lật tung cả trời rồi!
Cố Tượng ngồi bên mép giường, Giang Trù dập máy, dịu dàng nói: “Em ngủ ở nhà đã đủ chưa? Có cần ngủ thêm không? Buổi tối muốn ăn gì để anh bảo cô giúp việc làm.”
Giang Trì vừa dứt lời, Cố Noãn Noãn đã vươn tay túm lấy ống quần Cố Tương, con mèo nhỏ này còn biết làm nũng hơn cả anh.
Cố Tương liếc nhìn Cố Noãn Noãn, cô cúi đầu và không nói gì. Giang Trì nhìn cô rồi thở dài, anh biết cô là người thẳng tính, một khi đã quyết định thì không dễ dàng thay đổi.
Giang Trì nói: “Em ngủ một giấc trước đi. Cố Tương, cho dù... cho dù em thực sự muốn đi, em cũng biết là không thể đi ngay bây giờ được. Chúng ta đã đăng ký kết hôn, nếu em thực sự muốn đi, vậy phải xử lý nhiều việc trước khi đi đúng không? Hôm nay em cứ nghỉ ngơi đi đã, anh Cả sẽ không đến đây đâu.”
Không còn cách nào khác, Giang Trì đành sử dụng chiến thuật kéo dài thời gian, hy vọng Cố Tương hết giận, sau đó mới khuyên nhủ cô.
Cố Tương nói: “Em không buồn ngủ.”
Giang Trà đi tới, “Ngoan, em nghỉ ngơi đi. Đợi lát nữa ăn cơm anh sẽ gọi.”
Đáng lẽ hôm nay Cố Tương ở nhà nghỉ ngơi, vậy mà cô bị Giang Lâm chọc tức đến mức phải chạy ra ngoài. Nghĩ tới đây, Giang Trì không biết phải nói gì.
Cố Tương bò lên giường và nằm xuống.
Không lâu sau, Bạch Vi đến.
Cô giúp việc mở cửa, Giang Trì nghe thấy tiếng động nên đi ra ngoài, Cố Tương nằm trên giường, nghe thấy Bạch Vi nói chuyện với Giang Trì, “Bác Sĩ Giang, Cố Tương đâu rồi?”
Giang Trì: “Cô ấy đang nằm ở trên giường cứ nhất định đòi đi, cô phải giúp tôi khuyên cô ấy đấy, cảm ơn cô, Bạch Vi.”
Giang Trì cảm thấy mình thật khổ
quá chừng! Bình thường phải dỗ
dành Cố Tương, lại còn phải làm
nũng nữa. Nhưng vào thời khắc mấu
chốt, anh còn chẳng quan trọng bằng
cô bạn thân của cô.
vanvan12344321
Bạch Vi nói: “Được.”
Ngay sau đó Bạch Vi đẩy cửa bước
vào, nhìn thấy Cố Tương đang ngồi
trên giường thì không nhịn được mà
nở nụ cười.
Cố Tương phồng má, nói chẳng hề
nể nang: “Đồ bạn thân rởm.”