Nhìn thấy Giang Trà, Hạ Văn Hiến không bỏ lỡ cơ hội này mà vội vàng giải thích với anh: “Phó Viện trưởng Giang, chuyện của tôi... anh có t5hể dàn xếp giúp tôi được không? Tôi thực sự biết mình đã sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ lặp lại chuyện này một lần nữa.”
G6iang Trà là Phó Viện trưởng bệnh viện của bọn họ, ở trong bệnh viện, anh là người rất có tiếng nói. Chỉ cần Giang Trà lên tiếng thì nhất 7định có thể giúp được anh ta.
Giang Trì nhìn Hạ Văn Hiên, anh nói: “Tôi không phụ trách chuyện này.”
Bình thường anh vẫn4 luôn rất bận nên không để tâm đến những thứ này. Mặc dù đúng là anh có thể nói giúp được, nhưng lại không muốn xen vào việc của người kh8ác.
“Phó Viện trưởng Giang...”
Hạ Văn Hiên còn muốn nói điều gì thì Giang Trì đã ngắt lời, “Tôi còn có việc.”
Sau đó anh đi thẳng về phía Cố Tương. Cố Tương kinh ngạc, “Anh Giang sao lại tới đây?”
Giang Trà giải thích: “Tôi đến cửa hàng của cô, nhân viên bán hàng nói cô ra ngoài đi ăn cơm, và bảo với tôi cô đang ở đây.”
Cửa hàng của Cố Tương đang trong giờ đi ăn cơm, nên lúc này trong cửa hàng chỉ còn lại hai người ở lại trông. Cố Tương liếc mắt nhìn Hạ Văn Hiên vừa nói muốn rời đi, nhưng ánh mắt cứ hướng sang phía bên này, cô hỏi Giang Trì: “Ý tôi là, anh tới tìm tôi vào lúc này làm gì?”
Cô cảm thấy tên Giang Trì này hay thật đấy. Trước đây nói mình sợ phiền phức. Sao giờ cũng không thấy anh ta sợ phiền phức nhỉ? 2
Buổi trưa cô đi ăn một bữa cơm mà bây giờ còn có thể nhìn thấy anh ta.
Giang Trì không vội nói chuyện mà duỗi tay đặt ở trên trán của cô.
Cố Tương hơi sửng sốt, tay của Giang Trì khá ấm, hơi ấm từ bàn tay anh mang lại cho người ta một cảm giác rất an tâm. Kiểm tra nhiệt độ của cô xong, anh bất đắc dĩ nói: “Tôi bảo cô ở nhà đợi tôi, nhưng cô đúng là không chịu được ở yên một chỗ mà cứ thích chạy ra ngoài.”
Tay của Cố Tương hơi run rẩy, không biết tại vì sao rõ ràng anh chỉ chạm nhẹ lên trán của cô, nhưng cô lại có cảm giác như bị anh nắm chặt trái tim vậy.
Cô giải thích: “Đồ đạc của tôi ở hết trong xe, tôi tới lấy đồ thôi.” “Vừa rồi Hạ Văn Hiến tới tìm cô làm gì?” Giọng của anh rất trầm, “Quan hệ của hai người rất tốt sao?” 2
“.” Cố Tương nói: “Anh ta là bạn trai của Bạch Vi, muốn quay lại với cô ấy nên mới tới tìm tôi.”
Giang Trì bảo: “Đi thôi.”
“Đi đầu cơ?” Cố Tương không hiểu.
Giang Trì nói: “Sao, cô còn không muốn về nhà à?”
Cố Tương nghe lời, đi theo anh lên xe.
Chứng kiến sự tương tác giữ Cố Tương và Giang Trì, Hạ Văn Hiên sợ ngây người.
Ôi trời ạ, sao hai người này lại ở bên nhau vậy?
Dường như anh ta đã phát hiện ra một bí mật cực kì lớn, và anh ta chỉ muốn chia sẻ nó với những người khác ngay lập tức.
Bạch Vi ăn cơm ở nhà, mẹ của Hạ Văn Hiên cũng tới, bà ta hy vọng cô tha thứ cho Hạ Văn Hiên, đừng chia tay với anh ta.
Bạch Vi cảm thấy phiền nên ăn cơm xong là đi luôn, cô nhìn thấy xe của Hạ Văn Hiện đang đỗ ở trước cửa ra vào.
Anh ta bước xuống xe, gọi: “Bạch Vi.”
Buổi sáng mới đuổi anh ta đi, sao giờ lại tới nữa rồi?
Bạch Vi cũng thấy cạn lời, “Anh thật đúng là dám đến, không sợ bố tôi đánh chết anh à.”
“Anh tới tìm em không phải để xin em tha thứ cho anh, mà là có chuyện khác.”
“Chuyện khác?” Bạch Vi không tưởng tượng ra được Hạ Văn Hiến lại còn có thể tìm đến cô vì chuyện khác.
Cô bảo: “Anh nói đi!”
Hạ Văn Hiến nói: “Hôm nay anh
nhìn thấy Cố Tương và Giang Trì ở
cùng nhau, cô ấy và Giang Trà có
quan hệ gì?”
Anh ta là đồng nghiệp của Giang Trí
nên cũng biết hết những chuyện kia
của anh.
Mặc dù Hạ Văn Hiến sẽ ghen tị với
một số đồng nghiệp trong bệnh viện
có đãi ngộ tốt hơn mình, nhưng anh
ta chưa bao giờ ghen tị với Giang
Trì, bởi vì căn bản họ không cùng
một đẳng cấp. Chỉ là, anh ta chưa
từng nghĩ rằng một người luôn
không thích đàn bà như Giang Trì,
lại có thể ở cùng với Cố Tương!