Cô nhìn Diệp An Ninh và nói: “Những gì cô Diệp trải qua nghe thực sự đáng thương, nhưng trên
thế giới này không ph1ải chỉ có mình cô đáng thương, chẳng lẽ Giang Trì không đáng thương
7 sao? Cô luôn miệng nói mình thích Giang Trì0 nhưng lại không muốn kết hôn với anh ấy. Nhìn tôi ở bên cạnh anh ấy, trong lòng cô lại cảm thấy không công bằng và muốn 3đuổi tôi đi. Hay là, cái mà cô gọi là thích, chính là thích nhìn anh ấy sống cô đơn suốt cả quãng đời còn lại?”
D2iệp An Ninh không muốn kết hôn với Giang Trì, nhưng cũng không muốn người khác kết hôn với anh.
Có vẻ như cô ta k0hông hề nhận ra được sự ích kỷ của mình.
Diệp An Ninh cắn môi, cô ta định đến nói chuyện với Cố Tương và muốn cô 9rời khỏi Giang Trì, nhưng... Tại sao lại biến thành Cố Tương đang răn dạy cô ta?
Nhìn Cố Tương, Diệp An Ninh nói: “Cô nói cứ như mình vĩ đại lắm ấy, chẳng qua cô khao khát tiền của nhà họ Giang! Cô chỉ vì tiền mà thôi.”
Cố Tương nhíu mày, “Đúng vậy! Tôi vì tiền nên sẵn sàng chấp nhận mọi rủi ro. Tôi dám nên tôi mới có được tất cả những gì mình muốn. Nếu cô dám, vậy cô có thể kết hôn với anh ấy ngay từ đầu!”
Có đôi khi thế giới này không công bằng. Nhưng suy nghĩ lại thì nó cũng rất công bằng. Những gì bạn cho đi tương đương với thứ bạn nhận lại được.
Nhìn dáng vẻ thẳng thắn của Cố Tương, Diệp An Ninh vô cùng tức giận.
Cô ta đứng dậy, “Tôi không muốn nói chuyện với cô nữa, dù sao Giang Trà cũng không thích cô. Cô muốn ở bên cạnh anh ấy thì cứ ở! Sớm muộn gì cũng có ngày cô phải hối hận.”
Diệp An Ninh không tin Cố Tương sẽ là ngoại lệ. Cô ta cũng không tin Cố Tương có thể ở bên Giang Trà mãi mãi! Mình đã nói chuyện tử tế với cô ta một lúc lâu như vậy, nhưng cô ta không cảm kích thì thôi vậy.
Bạch Vi đi tới đứng bên cạnh Cố Tương, “Cứ đi như vậy à, tớ thật sự sợ cô ta làm cậu tức giận rồi bị cậu đập cho một trận.”
Cố Tương nói: “Tớ đâu có đáng sợ như thế chứ?”
Bạch Vi liếc mắt nhìn Cố Tương, cứ như thể muốn nói rằng cậu đúng là đáng sợ như vậy đấy. “Tuy nhiên, mặc dù ích kỷ, nhưng cô ta cũng nói sự thật, Cố Tương, cậu không lo lắng cho bản thân mình sao?”
Cố Tương cụp mắt xuống, hai hàng lông mi hơi run run, nhớ lại lúc quyết định kết hôn với Giang Trì, cô cũng từng có lo lắng như vậy.
Tại sao lại không lo lắng chứ? Có đôi khi ngay cả khi bạn không mê tín, nhưng nghe người khác nói nhiều thì cũng sẽ sợ hãi. Nhưng bây giờ, Cố Tương phát hiện mình không hề sợ hãi.
So với sợ chết, cô càng sợ cô đơn một mình hơn.
Cố Tương ngáp một cái, “Không được rồi, tớ buồn ngủ chết mất, tớ đi ngủ một lát đã.”
Biết rõ Cố Tương muốn tránh né đề tài này, nhưng Bạch Vi cũng chẳng có cách nào: “Được rồi.”
Cố Tương vào phòng nghỉ rồi nằm luôn trên ghế sô pha.
Tài xế đỗ xe ở cửa, Giang Trì bước xuống và đi vào trong, Bạch Vi nhìn thấy anh thì chào: “Bác sĩ Giang.”
“Cố Tương đâu rồi?”
“Cậu ấy ở bên trong.” Bạch Vi nói: “Đêm qua cậu ấy thức cả đêm, nên giờ đang ngủ bù.”
Giang Trì bước vào phòng nghỉ, thấy Cố Tương đang nằm đắp chăn trên ghế sô pha ngủ ngon lành. Sáng nay Cố Tương cũng đã nói hôm nay cô có thể về nhà, vừa đúng lúc Giang Trì ở gần đây nên tiện thể qua gặp cô luôn.
Giang Trì ngôi xuông bên cạnh nhìn
dáng vẻ ngủ say của Cố Tương.
Bạch Vi đi tới và cười bảo: “Cậu ấy
nói ngủ hai tiếng, nhưng tôi đoán
nếu không ngủ đến tận lúc trời tối
thì cậu ấy sẽ không dậy đâu.”
Giang Trì đáp: “Ừ.” Bạch Vi nói
tiếp: “A phải rồi, hôm nay Diệp An
Ninh đã tới đây.”
Giang Trà hơi kinh ngạc, anh nhìn
Bạch Vi và hỏi: “Cô ta đến đây làm
gì?”
“Còn làm cái gì nữa?” Bạch Vi
mách: “Cô ta muốn Cố Tương rời xa
anh! Tương Tương của tôi thật là
khổ, vừa kết hôn với anh xong thì đã
bị anh làm khó dễ rồi. Bây giờ hơi
tốt hơn được một chút, lại bị những
người bên cạnh anh đến làm phiền.
Bác sĩ Giang được hoan nghênh quá
đây mà.”