Dụ Hôn

Chương 243: Nhưng anh rất nhớ em.




Vài ngày sau đó, vì không để Giang Trì ảnh hưởng đến tiến độ công việc của mình, sáng nào Cố Tương cũng đến cửa hàng từ s1ớm và buổi tối về muộn nhất có thể, cô cũng không ăn cơm ở nhà.

Buổi tối, thấy trên bàn ăn không có Cố Tương, bà0 Giang hỏi: “Hai ngày nay Cố Tương bận gì thế?”

“Cô ấy bận việc ạ” Giang Trì đáp: “Cố Tương nói gần đây có rất n3hiều việc.”

“Buổi sáng con bé cũng đi rất sớm” Bà Giang lại nói tiếp: “Có phải Cố Tương gặp khó khăn gì trong cô2ng việc không? Con phải hỏi con bé chứ. Con bé này có chuyện gì là cứ thích để trong lòng mà không nói cho người khác bi0ết, con là chồng thì phải quan tâm đến nó một chút.”

Giang Trì: “..”

Nghe mẹ nói xong, Giang Trì lên tiế9ng: “Dạ”

Trời đã khuya, Cố Tương đang ngồi trên ghế, cô vừa ăn xong đồ ăn gọi ở bên ngoài, đang chuẩn bị cầm bút lên tiếp tục chiến đấu thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Nhìn thấy hai chữ Giang Tri trên điện thoại, Cố Tương thoáng buông lỏng tay ra cứ như là bị bỏng vậy.

Mấy ngày nay Cố Tương rất bận, Giang Trì cũng không gọi cho cô, tại sao bây giờ lại gọi điện thoại tới?

Cố Tương đi sớm về muộn chính là vì không muốn hình bóng của Giang Trì cứ chạy đi chạy lại trong đầu mình. Bây giờ cô mới phát hiện yêu đương thật sự là một việc rất tốn nơ ron thần kinh, bởi vì cô cứ luôn không kìm được mà nghĩ đến anh, sau đó cả ngày không thể tập trung làm việc được.

Mặc dù vậy, cô vẫn phải nhận cuộc gọi của anh.

Cố Tương nhấc máy, hắng giọng hai cái rồi nói: “A lô!”

“Em vẫn chưa xong à?” Giọng nói của Giang Trì hơi lạnh lùng, Cố Tương tỉnh táo một chút, mấy ngón tay mất tự nhiên nắm lấy ống quần, “Em đang làm việc mà”

“Em ăn tối chưa?”
“Em vừa ăn xong, em gọi đồ ăn ngoài”

“Tại sao em lại gọi đồ ăn bên ngoài?” Giang Trì hỏi: “Sao không ăn ngon một chút?”

“Như thế sẽ tiết kiệm thời gian hơn” Cố Tương nói: “Sao anh lại gọi cho em?”

Vừa mới nói chuyện với Giang Trì thôi mà Cố Tương đã cảm thấy tim mình đập thình thịch, mặc dù trong lòng đã tự nhủ như thế này là không tốt, nhưng cô vẫn không thể kiềm chế được tình cảm của mình.

Giang Trì: “Anh định hỏi xem đêm nay em về lúc nào”

“Đêm nay có khi em không về đầu” Cố Tương nói: “Em định lát nữa xong việc sẽ qua khu Vịnh Tiểu Long ngủ.”

Giang Trì đề nghị: “Vậy để anh qua thăm em một lúc nhé”

“Không cần, không cần đầu” Cố Tương từ chối, “Xa như vậy, bây giờ anh đi xe đến cũng rất rắc rối, anh ở nhà ngủ không tốt sao?”

Chạy đi chạy lại, nghĩ đến thôi đã thấy mệt, hơn nữa Giang Trì vẫn đang phải dưỡng thương.
Buổi đêm vô cùng yên tĩnh, cô là người duy nhất còn tăng ca trong cửa hàng.

Trong điện thoại, Giang Trì im lặng một lúc, sau đó mới lên tiếng: “Nhưng anh nhớ em lắm.”

Câu nói này khiến trái tim Cố Tương mềm nhũn.

Thật ra cô cũng rất nhớ anh.

Nhưng công việc trong tay quá quan trọng, Cố Tương đành kìm nén trái tim đang đập thình thịch của mình và thì thào nói: “Em sẽ cố gắng hoàn thành công việc trong hai ngày nữa rồi về sớm gặp anh, được không?”

Giang Trì nói: “Được.”

Cố Tương : “Vậy em làm việc tiếp

đây, bái bai.”

Cô đặt điện thoại xuống, nhìn bản

thảo đang vẽ dở, cô lại cầm bút vẽ

lên nhưng vẫn không bắt đầu được.

Nửa tiếng sau, Cố Tương vẫn không

thể tập trung, cô bèn tắt máy tính.

Thôi quên xử nó bản thảo đi, cô

không về nữa...

Bình thường Cố Tương là người
một khi đã tiến vào trạng thái làm

việc là sẽ tập trung hết sức. Nhưng

vào lúc này, không hiểu tại sao cô

lại có cảm giác hình như bản thảo

cũng chẳng còn quan trọng nữa!