Lập trường không giống, hoàn cảnh cũng khác. Đến lúc đó không tránh khỏi bị tổn thương.
Buổi chiều, sau khi làm việc xong, Bạch Vi và Cố Tương1 cùng trở về nhà họ Giang để thăm Giang Trì.
Đi vào nhà, họ phát hiện Giang Phong cũng ở đây. Giang Phong mặc áo sơ mi, ngồi vắt chân trên gh0ế sô pha và đang tán gẫu với Giang Trì.
Cố Tương kéo Bạch Vi vào và chào: “Anh Hai”
Giang Phong mỉm cười đáp lại: “Bây giờ mới về à? 3
Cố Tương nhìn đồng hồ, “Không bị muộn chứ ạ?”
Cô cảm thấy mình về quá sớm mà. Giang Phong nhìn em trai đang ngồi im lặng, “Giang Trì 2sắp phát điên vì nhớ em rồi”
Vừa dứt lời, Giang Phong đã bị Giang Trì đá cho một củ.
Bạch Vi nhìn Giang Trì, cô ấy hỏi: “Bác sĩ Giang0 thấy khá hơn chưa?”
“Tôi đã tốt hơn nhiều rồi, cảm ơn cô” Nhìn hai cô gái nắm tay nhau, Giang Trì nhíu mày.
Kể từ khi có vợ, Giang T9rì luôn có ảo giác mình sẽ bị cắm sừng bất cứ lúc nào ấy.
Giang Trì nói: “Hai người đi ra ngoài có cần phải nắm tay nhau như thế này không?” Bạch Vi liếc mắt nhìn Giang Trì, phát hiện anh đang ghen, cô ấy bèn cố ý đặt tay lên vai Cố Tương, “Bác sĩ Giang đang ghen à? Chúng tôi không chỉ cầm tay, buổi tối còn ngủ cùng nhau cơ”
“..” Cố Tương thấy sắc mặt Giang Trì càng trở nên khó coi hơn.
Giang Phong ngồi một bên, nhìn dáng vẻ đáng thương của em trai thì bật cười.
Bạch Vi buông tay ra và nói với Giang Trì: “Được rồi, tôi chỉ đùa thôi, tôi trả Tương Tương lại cho anh đấy, sau này tôi sẽ cách xa cô ấy ra một chút, không quấy rầy hai người nữa”
Nói xong, Bạch Vi đẩy Cố Tương đến bên cạnh Giang Trì rồi ngồi xuống.
Cố Tương nhìn Giang Trì, cô hỏi: “Hôm nay anh lại ra ngoài à?”
“Anh không ra ngoài” Giang Trì đã hứa sẽ ở nhà, thấy Cố Tương không tin, anh nói: “Em không tin thì có thể hỏi anh Hai”
“Đúng vậy” Giang Phong nói: “Anh có thể làm chứng nó thật sự không ra ngoài. Có vợ quản nên bây giờ Giang Trì nghe lời lắm”
Cố Tương hỏi: “Sao em cảm thấy lời nói hiện giờ của anh Hai cũng không đáng tin nhỉ?”
Đàn ông rất thích bao che cho nhau.
Bạch Vi khẽ cười, rồi lại liếc mắt nhìn về phía Giang Phong.
Giang Phong nhìn đồng hồ, “Dù sao anh cũng nói thật, à phải, tối nay anh có hẹn ăn cơm với Viễn Châu, anh đi trước đây. Bạch Vi, em ở lại vui vẻ nhé”
Giang Phong nói xong thì đi ra ngoài.
Bạch Vi nhìn theo bóng lưng của Giang Phong, sau đó quay lại tiếp tục nói chuyện với Giang Trì và Cố Tương.
Buổi tối, Bạch Vi ăn cơm ở nhà họ Giang, VÌ cô ấy là bạn của Cố Tương nên người nhà họ Giang đều đối xử rất tốt với Bạch Vi.
Lúc ăn tối, Bạch Vi liếc nhìn Cố Tương và bảo: “Gia đình họ đối xử với cậu tốt thật”
Bầu không khí trong nhà họ Giang rất tốt, không phải loại cảm giác tẻ nhạt mà là khiến cho mọi người đều cảm thấy rất ấm áp.
Cố Tương hơi mỉm cười, cô cũng rất thích bầu không khí của nhà họ Giang.
Bà Giang hỏi: “Cố Tương , bạn còn có định ở lại đây tối nay không?”
Cố Tương lắc đầu, “Ăn tối xong cậu ấy sẽ về ạ, hôm nay cậu ấy đến đây chỉ là để thăm anh Giang Trì thôi”
Bà Giang nói: “Được rồi, nếu lần sau có thời gian thì cháu lại đến chơi nhé”
Bạch Vi gật đầu, “Cảm ơn bác ạ”
Sau khi ăn cơm xong, Cố Tương
tiện Bạch Vi đi về rồi quay lại, vừa
đúng lúc nhìn thấy chú Đồ trong
phòng khách, chú Đô nói: “Mợ chủ,
Tam gia bảo mợ ra sân sau gặp cậu
ấy đấy ạ”
“Anh ấy vẫn chưa về phòng ngủ
sao?” Cố Tương tưởng rằng Giang
Trì đã về phòng nghỉ ngơi rồi.
Nhưng vì chú Đồ bảo thế nên Cố
Tương đi thẳng ra sân sau, ở đây có
một bộ bàn ghế, Giang Trì đang
ngồi một mình ở đó, quay lưng về
phía cô.
“Có chuyện gì thế anh?”
Cố Tương ngồi xuống bên cạnh và
nhìn Giang Trì, anh cũng nhìn Cố
Tương và nói: “Anh có một thứ
muốn đưa cho em”