Dụ Hôn

Chương 228




Cố Tương nói: “Cậu ấy không dám đi một mình nên em đi cùng”

Giang thì tỏ ra buồn bã, “Hai người phụ nữ gần gũi như vậy, có ngh1ĩ đến cảm giác của anh không?

“.” Hả? Cố Tương ngơ ngác nhìn cái thùng giấm trước mặt, lại còn nói là không ghen đi, cô cũng 0đến thua với cái tính chiếm hữu của anh, “Sao anh ghen với cả nam lẫn nữ thế”

Giang Trì không nhìn Cố Tương mà nhìn sang chỗ 3khác, anh nói với giọng rất ai oán: “Ai bảo em tốt với Bạch Vi như vậy.”

Cố Tương thở dài, “Nếu so sánh về độ ghen tuông, bác2 sĩ Giang chắc chắn đạt hạng nhất đấy. Nhưng em đã hứa sẽ đi cùng Bạch Vi rồi, cậu ấy hay nhút nhát lắm”

“Đúng vậy, cô ấy nhá0t, còn em thì cái gì cũng dám” Giang Trì dịu dàng vuốt ve Cố Tương, “Em đừng suốt ngày ở bên ngoài đánh nhau và gây chuyện nữa”
“Sao cơ?” Cố Tương nói: “Em đánh nhau gây chuyện lúc nào? Cho dù em đánh, cũng là do đối phương quá đáng”

“Truyền đến tai người khác sẽ không tốt. Em không hy vọng mình giống như học sinh tiểu học, về đến nhà còn bị ông nội mắng chứ. Em chưa thấy ông nội tức giận bao giờ đầu, ông mà tức lên rất đáng sợ. Trong nhà ai cũng sợ ông cả”

Cố Tương chưa nhìn thấy ông nội tức giận bao giờ, nghe thấy Giang Trì nói như vậy, cô cũng hơi e ngại, “Thật à?”

Nếu ông nội thật sự sẽ tức giận, vậy thì cô... kiềm chế lại một chút thì hơn nhi!

Cố Tương đã quen với những ngày tháng trước đây ở nhà họ Mạnh, cho dù cô đánh nhau ở bên ngoài, chỉ cần người khác không nói cho cha mẹ cô biết thì nhà họ Mạnh sẽ chẳng quan tâm đến cô.

Lê Giai Âm còn không thể kiểm soát Mạnh Nghiên mỗi ngày, vì vậy bà ta chẳng quan tâm Cố Tương đang làm gì ở bên ngoài.
Nghĩ đến việc mình đi đánh nhau xong trở về bị bà Giang và ông nội quở trách, Cố Tương thấy hơi sợ hãi, sau này cô vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn.

Giang Trì nói: “Đúng vậy! Quan trọng là... Em là con gái! Em phải nhớ, nếu đánh con gái thì thôi, nhưng nhỡ đâu đυ.ng phải đứa nào không dễ xơi, bị thua thiệt thì phải làm thế nào?”

Cố Tương ngoan ngoãn gật đầu, “Em biết rồi.”

Cố Tương nói xong bèn xuống giường đi rửa mặt.

Nghe thấy tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh, khóe miệng Giang Trì hơi nhếch lên.

Giang Trì nhận thấy sau khi đã thân thiết với Cố Tương và cô bắt đầu tin tưởng anh, Cố Tương không còn giống một cây gai nữa, lúc anh nói chuyện với cô, cô cũng sẽ nghe lời!

Thật ngoan!

Giang Trì nằm trên giường, lấy chiếc nhẫn ở dưới gối ra, anh rất nóng lòng muốn đưa cho cô, nhưng nếu cứ đưa trực tiếp như vậy liệu có đột ngột quả không?
Lúc trước Giang Trì đã nghe các sinh viên và đồng nghiệp trong bệnh viện nói chuyện, muốn cầu hôn thì phải làm cho thật lãng mạn mới được.

Sau khi vệ sinh cá nhân xong đi ra ngoài, Cố Tương thay quần áo rồi tô son môi.

Đứng ở trước mặt Giang Trì, cô mặc chiếc áo trắng, thêm đôi môi đỏ mọng trông vô cùng xinh đẹp.

Thấy Giang Trì chột dạ giấu thứ gì đó dưới chắn, Cố Tương hỏi: “Anh đang làm gì thế?”

Tại sao phải giấu thứ gì đó với cô? Suýt nữa bị Cố Tương nhìn thấy chiếc nhẫn, Giang Trì vô cùng chột dạ, “Không... Không có gì, mau xuống nhà thôi.”

Cố Tương hỏi: “Anh không xuống cùng à?”

“Anh... Anh sẽ xuống ngay”

Nhìn Giang Trì giấu giấu giếm giểm như vậy, Cố Tương cũng lười dò xét anh, cô xoay người đi ra cửa.

Buổi trưa, trong quán ăn rất đông đúc, ngồi bên cạnh Bạch Vi, Cố Tương có thể cảm giác được cô bạn của mình rất bài xích đối tượng xem mắt lần này.
Người đàn ông này không đẹp trai,

thậm chí còn xấu hơn một chút so

với Hạ Văn Hiện. Trước khi đến

đây, mẹ của Bạch Vi đã làm công

tác tư tưởng rất lâu, “Con tìm đẹp

trai làm gì? Giống Hạ Văn Hiên rồi

lại đi lăng nhăng, đàn ông xấu càng

đáng tin cậy hơn”

Bạch Vi thật sự cảm thấy khó chịu

với những gì đã xảy ra lúc trước với

Hạ Văn Hiên, vì vậy cô ấy thực sự

không quan tâm nhiều đến ngoại

hình.

Bạch Vi nghĩ rằng nếu đối tượng

không tồi thì có thể đi gặp một

chút.

Tuy nhiên, ngay khi người đàn ông

kia vừa lên tiếng, đã làm Bạch Vi

tức điên, “Tôi xem ảnh của cô rồi,

nhưng trông cô không giống trong

ảnh cho lắm".