Dụ Hôn

Chương 224




Có vẻ như trẻ con dù rất đáng yêu thì cũng có lúc ghét bài tập về nhà.

Cố Tương mỉm cười bước tới, cô gọi: “Ny Ny”1. Cô bé nghe thấy tiếng gọi thì lập tức ngồi thẳng người, cô bé nhìn Cố Tương và chào lại: “Thím Út ạ”

“Có một mì0nh cháu thôi à?” “Bố cháu đi ra ngoài rồi ạ” Cuối cùng Giang Trì cũng được xuất viện về nhà, nhưng vì thế mà Giang Phong 3lại có nhiều việc phải làm hơn.

Cố Tương hỏi: “Cháu có trông thấy chủ Út ở đâu không?”

“Chú Út cũng ra ng2oài rồi ạ”

“Ra ngoài?” Cố Tương thua đấy, Giang Trì vừa mới xuất viện hôm qua xong, hôm nay đã lại chạy ra ngoài,0 đúng là không chịu ngồi yên bao giờ.

Cố Tương ngồi xuống, nhắn tin cho Giang Trì, [Anh đi đâu thế?] Mấy phút sau9 Giang Trì mới nhắn lại, [Nhớ anh à?]

[Em chỉ lo cho anh thôi] Cố Tương nói: [Anh bị thương sao không ở nhà dưỡng thương mà còn chạy lung tung làm gì? Nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?]
[Không sao đâu.] Giang Trì nhắn lại: [Chú Đô đi cùng anh mà, anh có chút việc phải làm, em dậy rồi thì ăn sáng đi, sau đó ở nhà nghỉ ngơi, không cần lo cho anh đâu.]

Giang Trì biết Cố Tương cũng rất mệt. Cố Tương nhắn lại: [Được rồi.]

Không cần cô lo thì cô càng nhẹ người.

Dù tình cảm có sâu đậm đến đầu, ngày nào cũng ở kè kè bên nhau thật ra cũng sẽ rất mệt mỏi.

Cố Tương ngồi giúp Ny Ny làm bài tập một lúc rồi mới xuống nhà ăn sáng. Chú Đỗ đang đi theo Giang Trì, ông ấy thấy anh đứng trước quầy hàng, nghe chị nhân viên phụ trách quầy giới thiệu: “Đây là mẫu mới nhất trong năm nay của chúng tôi, anh muốn mua nhẫn để cầu hôn ạ?”

Giang Trì khẽ gật đầu, cứ coi như là thế đi, lúc trước anh cũng chưa cầu hôn Cố Tương.

“Vậy anh cảm thấy chiếc này thế nào?” Cô nhân viên vừa giới thiệu, vừa thỉnh thoảng nhìn lên khuôn mặt của Giang Trì, trời ạ, đẹp trai quá! Không biết là người phụ nữ như thế nào mới có thể có được người đàn ông đẹp trai như vậy!
Giang Trì nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trước mắt, anh nhíu mày, cái này quá bình thường.

Cô nhân viên lại giới thiệu một cái khác. Ăn sáng xong, Cố Tương đi ra ngoài.

Bên khu Hoàng Kim Hải Ngạn mới bàn giao nhà, họ nói có quà cho Cố Tương và mời cô đến lấy.

Vừa đúng lúc đã mấy ngày rồi Cố Tương không ra ngoài. Cô quyết định tranh thủ đi một chuyến.

Nhưng cô không ngờ mình lại gặp Lê Giai Âm và Mạnh Nghiên ở đây. Nhân viên tư vấn bất động sản là một người đàn ông đeo kính, anh ta đang nói chuyện với hai mẹ con Lê Giai m: “Căn hộ vừa rồi là căn cuối cùng đấy, hai vị thật may mắn. Hai vị mua để cho gia đình ở ?”

“Không” Lê Giai Âm nói: “Tôi mua cho con gái tôi”

Nhân viên tư vấn bất động sản cảm thán: “Con gái của cô thật quá hạnh phúc!”

Cố Tương đứng gần đây, nhìn thái độ dứt khoát của Lê Giai Âm khi mua nhà cho Mạnh Nghiên, đúng là cô cũng cảm thấy Mạnh Nghiên rất hạnh phúc.
Chẳng lẽ lại không phải à? Lúc Cố Tương mua căn nhà này, cô đã phải rất vất vả mới kiếm đủ tiền đặt cọc, bây giờ còn phải trả hơn hai mươi nghìn tệ tiền vay mỗi tháng. Mà Lê Giai Âm lại dễ dàng giúp Mạnh Nghiên thỏa mãn nguyện vọng này.

Mạnh Nghiên mỉm cười, vừa ngẩng đầu lên cô ta đã nhìn thấy Cố Tương.

Thấy cô ta phát hiện ra mình, Cố Tương cũng không chào hỏi mà xoay người định bỏ đi luôn.

Ai ngờ Mạnh Nghiên lại chủ động bước tới, “Chị”

Lê Giai Âm đi làm thủ tục với nhân viên tư vấn, bà ta không để ý đến hai người họ.

Mạnh Nghiên đứng trước mặt Cố

Tương, cô ta hỏi: “Chị đến xem nhà

à?"

Mạnh Nghiên biết chuyện khoảng

thời gian trước Cố Tương mua nhà ở

nơi này. Đó cũng là lý do tại sao khi

mẹ nói muốn mua nhà cho cô ta,

Mạnh Nghiên lại lựa chọn chỗ này.
Cô ta muốn Cố Tương thấy, Cố

Tương phải cố gắng làm việc mỗi

ngày, rất vất vả mới mua được nhà,

còn cô ta chỉ cần làm nũng với mẹ là

có được.

Cố Tương nói: “Đúng thế, vậy thì

Sao?”