Cố Tương chưa bao giờ xấu hổ như vậy!
Đặc biệt là ánh mắt cuối cùng trước khi đi ra ngoài của Bạch Vi, chẳng hề đứng đắn 5một tẹo nào, Cố Tương không biết Bạch Vi đã nghĩ đến tận đẩu tận đâu nữa.
Giang Trà hững hờ đáp lại, không biết anh đang6 nghĩ gì.
Cố Tương hỏi: “Anh có nghe thấy em nói không đấy?”
Vậy mà anh ấy vẫn còn có thể ngẩn người được?
Lúc này Giang Trì mới nhìn về phía Cố Tương, khi thấy cô, anh lại mỉm cười.
Cố Tương: “...”
Thành thật mà nói4, nếu không phải thấy Giang Trì đang nằm trên giường bệnh, đến ăn cơm cũng phải bón thì Cố Tương đã đập cho anh một trận rồi.
Cố Tương nói: “Anh còn cười được à, xem ra không cần em phải ở bên cạnh đâu nhỉ, anh ở đây một mình đi.”
Nói rồi, Cố Tương bước ra khỏi cửa. Giang Trì nhìn theo bóng lưng cô,“..”
Cố Tương thật sự muốn đi ra gặp Bạch Vi và anh Hai, dù sao cũng bị bắt quả tang, họ bảo Cố Tương cứ tiếp tục nhưng cô đâu thể thực sự tiếp tục được, cô nên giải thích rõ ràng với họ.
Hơn nữa Bạch Vi đã bảo là đi về rồi, nhưng tại sao lại quay lại? Chắc chắn có chuyện gì đó. Vì vậy Cố Tương muốn hỏi một chút.
Nhưng khi ra hành lang, Cố Tương không thấy hai người kia đâu cả.
Cố Tương cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Bạch Vi, [Mi Vi, cậu đâu rồi? Sao cậu quay trở lại thế?]
Bạch Vi nhanh chóng nhắn lại, [Tớ và anh hai đến thăm Hoàng Nhân, lát nữa sẽ qua sau. Sao vậy, giải quyết xong với bác sĩ Giang của cậu rồi à?]
Cố Tương gửi cho Bạch Vi một biểu cảm không nói nên lời.
Chú Đỗ không biết từ đầu chạy tới, ông ấy cầm theo túi dâu tây, “Mợ chủ, ăn dâu tây này, dâu tây mới hái nên rất tươi”
Chủ Đỗ suốt ngày chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện, xử lý đủ mọi thứ chuyện. Thấy dâu tây đã được rửa sạch, Cố Tương cầm một quả nếm thử, “Giang Trì đang ở bên trong, chú cầm vào cho anh ấy đi”
Chú Đỗ nói: “A, tôi cố tình cầm cho mợ mà, chắc Tam gia cũng chẳng thích ăn đâu”
“.” Cố Tương nhìn chú Đỗ, “Chú đối xử với anh ấy như vậy có ổn không?”
Tại sao cô cứ có cảm giác mình mới là người nhà họ Giang, còn Giang Trí là cô vợ nhỏ được rước về nhỉ?
Chú Đỗ hỏi: “Cậu ấy ăn cơm chưa?”
“Cháu đã cho anh ấy ăn xong rồi, hiện giờ đang để anh ấy nghỉ ngơi. Cháu vừa thấy anh Hai quay về nhưng lại ra ngoài rồi, để tôi chờ họ một chút vậy.”
Chủ Đỗ nói: “Được rồi, tôi vào xem Tam gia thế nào?
Nói xong, ông ấy tiến vào phòng bệnh.
Giang Trì nằm trên giường bệnh, thấy chú Đỗ đặt túi hoa quả xuống, anh hỏi: “Chú cầm gì thế?”
“Dâu tây cho mợ chủ” Ông ấy không quên nhấn mạnh, vì sợ Giang Trì tưởng rằng mình mang tới cho anh.
Giang Trì hỏi: “Cố Tương đầu rồi?”
“Mợ ấy đang ở bên ngoài.” Chú Đỗ nói: “Mợ chủ đã ở bên cạnh cậu cả đêm hôm qua, hẳn là vất vả lắm, bây giờ còn đến sớm như vậy, mợ ấy đối xử với cậu tốt quá”
Giang Trì hiểu quá rõ suy nghĩ của những người trong nhà mình, bởi vì anh đã độc thân rất nhiều năm rồi, nên bọn họ cứ sợ anh không tìm được vợ.
Trước đây Giang Trì cũng từng đính hôn vài lần nhưng anh không hề hỏi đến, người cũng chẳng còn, lâu dần mọi người đều đồn rằng anh khắc vợ.
Người nhà họ Giang đều sợ Giang Trì thật sự không tìm được vợ.
Bây giờ có Cố Tương rồi, bọn họ
còn khẩn trương hơn cả Giang Trí
Vì sợ rằng Cố Tương sẽ bỏ chạy.
Giang Trì nói: “Mọi người có nhìn
thấy lúc cô ấy bắt nạt tôi đâu.”
“Ôi dào” Chủ Đỗ tỏ ra không tin:
“Mợ chủ là người yếu đuối như vậy,
sao có thể bắt nạt cậu được? Cái
thân hình một mét tám lăm này của
cậu là để vứt đi à? Cậu đừng bắt nạt
mợ chủ của chúng tôi được không?
Phía trên mợ ấy còn có một người
anh trai đó, nếu người ta không hài
lòng rồi dần mợ ấy đi mất, đến lúc
đó cậu có khóc cũng không ra tiếng đáy"