Cố Tương gọi: “Giang Trì.”
Giang Trì lờ đi như không nghe thấy và cũng không trả lời.
Cố Tương bất đắc dĩ nói: “Em phát hiện anh là5 một người rất hay cáu giận nhé, cử hơi một tí là lại dỗi không nói lời nào. Bình thường thì thôi, anh đã bị thương rồi mà còn như vậy nữa”
Cứ một khi không vui là lại chẳng thèm để ý đến người khác. Anh cử như trẻ con ấy.
Chủ yếu là Cố Tương thấy chuyện này hoàn toàn bình th7ường, còn anh thì lại tự tức giận, thể có buồn cười không có chứ?
Thấy Giang Trí không để ý đến mình, Cổ Tương bèn nói: “Em giúp anh hạ gi4ường xuống nhé! Nếu anh không muốn nói chuyện với em, vậy hạ giường xong em sẽ về. Để anh Hai ở lại bệnh viện với anh”
Giang Trì vẫn không8 nói gì.
Ngay cả khi cô nói muốn đi, Giang Trì vẫn không có phản ứng, có thể thấy rằng anh đang thực sự tức giận.
Sau khi giúp Giang Trị hạ giường xuống, Cố Tương không nói chuyện với anh nữa.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Giang Trì ngủ đến nửa đêm, vết thương đau nhức rất khó chịu, toàn thân anh bị toát mồ hôi khiến anh đột nhiên tỉnh lại.
Nhớ đến chuyện chắc giờ phút này người phụ nữ nhẫn tâm kia đang ôm Noãn Noãn và ngủ thật ngon lành ở nhà, Giang Trì cảm thấy rất không thoải mái.
Từ trước đến nay có bao giờ anh đã phải bận lòng, quan tâm đến người khác? Vậy mà bây giờ lại không tự chủ được mà quan tâm đến cô gái này.
Có thể là ở trong tiềm thức của anh đã coi Cố Tương thuộc về mình, vì vậy Giang Trí mong rằng trong lòng cô chỉ có anh.
Bây giờ nghĩ lại, một người lạnh lùng như cô thì sao có thể đặt anh ở trong lòng được.
Dù anh có đối xử tốt với Cố Tương đến đâu, trong mắt cô, anh vẫn chỉ là người ngoài.
Nghĩ đến đây, Giang Trì cảm thấy nhói trong tim, đột nhiên anh không còn buồn ngủ nữa.
Giang Trì chịu đựng cơn đau lật người qua, nhưng vừa mở mắt ra anh đã thấy Cố Tương đang ngồi bên cạnh, cô gục đầu xuống bàn ngủ say sưa.
Cố Tương vẫn chưa thay quần áo, cô vẫn mặc bộ của ngày hôm nay, mặt vùi vào trong cánh tay.
Giang Trì cứ tưởng cô đã đi, giờ phút này thấy Cố Tương vẫn ở bên cạnh mình, tất cả những sự không vui dường như tan biến.
Hừ, coi như cô vẫn còn có lương tâm!
Đúng lúc này có tiếng kẹt cửa, ai đó đẩy cửa bước vào. Mạnh Viễn Châu liếc nhìn Cố Tương đang ngủ bên cạnh, anh ấy cởϊ áσ khoác và khoác lên vai cô.
Mạnh Viễn Châu nhìn Cố Tương bằng ánh mắt vô cùng dịu dàng, hoàn toàn không giống vẻ lạnh lùng băng giá khi nhìn người ngoài.
Giang Trì cảm thấy không phải mình suy nghĩ nhiều, mà dường như Mạnh Viễn Châu thật sự có ý với Cố Tương. Giang Trì ho khan một tiếng, Mạnh Viễn Châu ngẩng đầu nhìn anh, anh ấy nhỏ giọng hỏi: “Tỉnh rồi à?”
“Sao anh vẫn còn ở đây?” Giang Trì nghĩ rằng lúc này Mạnh Viễn Châu chắc chắn đã rời đi rồi, không ngờ...
Mạnh Viên Châu nói: “Cố Tương đang ngủ, đừng quấy rầy cô ấy, cậu cần gì thì cứ gọi tôi.”
Giang Trì cố tình hỏi: “Tôi cần một cái ôm của vợ, sao nào, anh có thể thay cô ấy không?”
Vẻ mặt Mạnh Viễn Châu tối sầm, anh ấy cúi đầu nhìn Cố Tương, không lên tiếng.
Mạnh Viễn Châu không muốn cãi nhau với Giang Trì.
Dù sao anh ấy chỉ không muốn nhìn thấy Giang Trị lợi dụng đυ.ng chạm Cố Tương mà thôi!
Anh ấy tin rằng Cố Tương sẽ không bị Giang Trị lừa mất dễ dàng như vậy.
Mà lần trước... Cố Tương cũng đã nói rằng giữa cô và Giang Trì chẳng có gì hết. Đây chỉ là một cuộc hôn nhân trên danh nghĩa mà thôi!
Đợi khi nào Cố Tương nghĩ thông, Mạnh Viễn Châu có thể đưa cô đi bất cứ lúc nào.
Mạnh Viễn Châu nhanh chóng đi ra ngoài, trước khi đi anh ấy còn nói với Giang Trì: “Tam gia nghỉ ngơi sớm đi”
Nhìn phản ứng của Mạnh Viễn Châu, Giang Trì càng cảm thấy mình đoán đúng! Mạnh Viễn Châu thật sự có ý với Cố Tương!
Cố Tương ngủ khoảng hai tiếng, cô
thường xuyên thức đêm nên thức cả
đêm trong bệnh viện đối với Cổ
Tượng chỉ là chuyện nhỏ, chỉ là
trong bệnh viện khá nhàm chán nên
cô mới chợp mắt một lát.
Sau khi tỉnh ngủ, Cố Tương đứng
dậy, đi tới bên cạnh giường và liếc
nhìn Giang Trì.
Trước khi ngủ hình như anh hơi sốt,
bây giờ cô muốn qua xem tình hình.
Cố Tương vừa đặt tay lên trán Giang
Trì thì đã bị anh nắm lấy.