Bởi vì thái độ của cô thực sự quá tốt, Tổng Giám đốc Hoàng đồng ý đề nghị của cô. Cố Tương cúp máy, để điện thoại xuống, cô ngồi có người 5ở trên ghế sô pha và hít sâu một hơi, trông dáng vẻ chán nản.
Cuộc sống mà không có tiền thật quá gian nan.
Giang Trí đứng6 đó nhìn cô, thái độ thành khẩn của cô khi nói chuyện với người ta, và vẻ tuyệt vọng sau khi cúp điện thoại tạo thành sự chênh lệch rất rõ7 ràng.
Anh nhìn ra được cô đang có một khoảng thời gian khó khăn.
Cố Tương ngồi buồn bực ở trên ghế sô pha một lát, đột n4hiên bên cạnh đưa tới một cốc sữa tươi, cô ngẩng đầu nhìn Giang Trà, “Cái gì vậy?”
Giang Trí nói: “Trước khi ngủ uống một cốc sữa 8sẽ tốt hơn.”
“...” Đối mặt với Giang Trì đột nhiên quan tâm, Cố Tương thấy hơi không quen, nhưng cô vẫn nhận lấy, “Cám ơn.”
Giang Trì: “Đã muộn rồi, đi ngủ sớm đi.”
Cô cầm cốc sữa, nhìn thấy Giang Trí đã dọn xong giường rồi, và nhanh chóng nằm xuống.
Sáng hôm sau, lúc Cố Tương tỉnh lại thì Giang Trì đã không còn ở trong phòng, rèm cửa bị đóng kín không có ánh sáng lọt vào. Cô mở điện thoại ra xem giờ, phát hiện thế mà đã hơn mười giờ rồi.
Cô không ngờ mình lại ngủ dậy muộn như vậy, Cố Tương nằm trên giường một lúc thì điện thoại đổ chuông, là của Tổng Giám đốc Hoàng, Tổng Giám đốc Cố, không phải cô nói mấy ngày nữa mới thanh toán à? Sao đã chuyển tiền cho tôi rồi! Nhưng dù sao vẫn cám ơn cô!”
“...” Cố Tương không hiểu gì, “Thanh toán rồi ư? Có phải ngài nhầm không, tôi đâu có..” “Là chồng của cô chuyển.” Tổng Giám đốc Hoàng nói: “Cô Cổ, cô kết hôn khi nào vậy, sao không thông báo cho tôi biết một tiếng?”
“...” Nghe đến đó, Cố Tương cảm thấy thái dương mình đang giật giật.
Giang Trí?
Anh thanh toán khoản nợ giúp cô?
Cố Tương tắt cuộc gọi, cô cảm thấy hơi bối rối nên gửi tin nhắn WeChat cho Giang Trí, [Tổng Giám đốc Hoàng vừa gọi điện thoại cho tôi, nói là anh giúp tôi thanh toán khoản nợ?]
Có vẻ Giang Trà đang bận, Cố Tương đi đánh răng rửa mặt rồi mới thấy anh trả lời lại, [1]
Cô dựa người vào bồn rửa tay, cầm điện thoại lên gõ chữ, [Làm sao anh có thông tin liên lạc của ông ấy).
[Tôi hỏi Bạch Vi] “...” Cố Tương thấy đau cả đầu, cô nói với Giang Trì: [Anh không cần phải làm như vậy, tôi đã nói chuyện xong với Tổng Giám đốc Hoàng rồi, tôi sẽ dạy con gái ông ấy vào mỗi thứ bảy, để ông ấy thư thư cho mấy ngày là được.]
[Không sao, nhà họ Giang không thiếu chút tiền ấy.]
[Đây không phải là vấn đề tiền có được không!] Cố Tương thật sự không quen lấy đồ của người khác, cô luôn cảm thấy quai quải ở chỗ nào.
Nợ tiền dễ trả, chứ nợ nhân tình khó trả lắm. Giang Trì bảo: [Vậy thì là vấn đề gì?]
Cố Tương: “...”
Cô buồn bực một lúc rồi nhắn lại với Giang Trì: [Dù sao anh cũng không nên nhúng tay vào chuyện của tôi, tôi không muốn dây dưa không rõ ràng với anh, càng không muốn nợ anh bất cứ cái gì.]
Cố Tương nói xong, nhưng không thấy Giang Trì trả lời lại.
Có thể là anh đi làm việc rồi.
Cô chuyển sang gửi tin nhắn cho Bạch Vi, “Sao cậu lại cho Giang Trì phương thức liên lạc của Tổng Giám đốc Hoàng?”
Bạch Vi nói: “Anh ta hỏi thì tớ đưa thôi, sao thế?”
“Anh ta trả khoản nợ của chúng ta
cho Tổng Giám đốc Hoàng.” Cố
Tương nói: “Tớ cảm thấy như thế
thật sự không tốt.”
Bạch Vi hỏi: “Anh ta muốn trả thì
cứ trả thôi, hai người là người một
nhà, làm thế cũng có sao đâu?
Chẳng lẽ vợ chồng còn phân chia
của anh của em à?”
Cố Tương cảm thấy đau đầu, cô để
điện thoại ở chế độ loa ngoài rồi đặt
sang một bên, sau đó dấp nước lên
mặt, “Nhưng không phải là cậu
không biết, tớ với anh ta vốn không
phải là vì yêu đương nên mới ở bên
nhau.”
“Thế cho nên cậu mới càng phải
thừa dịp hai người còn ở cùng nhau
mà lấy của nhà họ Giang nhiều hơn
một chút. Nếu không, tại sao cậu lại
kết hôn với anh ta? Cậu không
muốn tiền của anh ta, chẳng lẽ là
muốn anh ta à?”