Du Hồn Tiểu Thư

Chương 43




Chương 39: Dư vị ngọt ngào


Nhét mấy xu trò chơi cuối cùng vào máy, Lãng Tinh Thần chọn bài hát tiếng anh.


Dáng người Tô Mạt Mạt thon thả, cực kỳ có xúc cảm, chỉ vì tay chân không thể phối hợp nên mới không hay nhảy, nhưng lúc này người điều khiển thân thể Tô Mạt Mạt là Lãng Tinh Thần.

Mấy năm trước Lãng Tinh Thần lén lút dẫn Tô Trạch Vũ đến khu trò chơi, lúc ấy nhảy pump còn hot hơn bây giờ, Lãng Tinh Thần nhìn rất nhiều màn khiêu vũ, ngẫu nhiên sẽ bị Tô Trạch Vũ khích tướng mà thượng đài, động tác cua Lãng Tinh Thần rất có lực, mang theo phong cách popping, tuy không theo trường lớp hơn nữa sẽ không trăm phần trăm dẫm trúng nốt nhưng ai thèm để ý những chuyện này? Có một mỹ nữ ở trước mặt mình nhẹ nhàng khiêu vũ là quá đủ để thưởng thức rồi.

Cô gái bên cạnh cũng bỏ vào mấy xu, chọn bài rồi cùng nhảy, người tụ lại càng lúc càng nhiều hào hứng xem hai vị mỹ nữ đấu vũ.

Bài nhạc kết thúc Lãng Tinh Thần dần dần bình tĩnh, cười thầm chình mình ăn dấm bậy bạ, huống chi Vong Tình thủy là mình tự tay đút người yêu uống, nàng đã không nhớ rõ chuyện cũ, mình hà tất gì phải như vậy?

Nghĩ thông suốt, tâm trạng Lãng Tinh Thần khôi phục không ít, chuẩn bị rời đi.

Cô gái bên cạnh đột nhiên xoay hai vòng, đúng lúc chắn trước mặt Tô Mạt Mạt, giơ tay ôm lấy cổ Tô Mạt Mạt, thân thể loạng choạng.

Người bên ngoài ồn ào hô một tiếng, còn có người cầm lên điện thoại quay phim lại.

"Nữ thần, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Cô gái trang điểm đậm che giấu vẻ mặt non nớt vốn có, Tô Mạt Mạt cố gắng nhớ lại, chưa kịp nhớ thì Lãng Tinh Thần đã nói: "Trương Manh Manh?"

Trương Manh Manh sáng lạn cười: "chị Mạt Mạt còn nhớ em sao? Thật tốt quá~"

Giây tiếp theo Lãng Tinh Thần trả lại quyền khống chế cho Tô Mạt Mạt, Tô Mạt Mạt chỉ kịp cảm thấy đầu choáng mắt hoa.

Trong đầu vang lên một tiếng hừ nhẹ, là của Lãng Tinh Thần.

Giọng nói còn mang theo bất mãn: "Tôi không quấy rầy hai người." Cảm giác quen thuộc này làm Tô Mạt Mạt có chút chột dạ không biết gọi tên.

Âm nhạc đinh tai nhức óc vẫn còn, tay chân Tô Mạt Mạt lại cứng đờ, không biết nên theo ai.

"Thật trùng hợp..." Tô Mạt Mạt tươi cười có lệ.

"Duyên phận đó, nữ thần, chị cũng thích đến đây chơi sao?"


Tô Mạt Mạt mỉm cười, cong chân lùi về sau tránh khỏi cái ôm của Trương Manh Manh, rời khỏi vũ đài.

Trương Manh Manh đuổi theo sau, đám người tự động tách ra nhường đường nhưng ánh mắt vẫn dõi theo hai người.

Tô Mạt Mạt một hơi đi ra khỏi khu trò chơi, Trương Manh Manh vẫn được theo sau, chụp lấy cánh tay Tô Mạt Mạt, thân thiết nói: "Em nghe lời nữ thần, không có cúp học."

"Ừm vậy là tốt rồi...em chắc chưa thành niên?"

"Mười sáu tuổi, lớp mười một ạ."

Tuổi tác của  Trương Manh Manh và em trai Tô Trạch Vũ xấp xỉ nhau, Tô Mạt Mạt khuyên: "Trẻ vị thành niên đừng hay tới những nơi này..." Nhìn Trương Manh Manh trang điểm đậm, Tô Mạt Mạt vốn muốn khuyên cô bé sau này đừng trang điểm như vậy, thanh xuân vốn rất đẹp, ở cái tuổi phải sáng lạn rực rỡ này cố tình trang điểm quá đậm là một loại lẫn lộn đầu đuôi.

Nhưng nghĩ lại thì, hai người mới gặp có hai lần, chính mình không cần nhiều chuyện như vậy.

Trương Manh Manh xem ra rất thông minh, nhìn thấy Tô Mạt Mạt đánh giá mình xong thì có dáng vẻ muốn nói lại nói, lập tức nói: "Chị không thích trang điểm đậm sao?"

"Hả? Tôi...cũng được đi, nhưng em chưa thành niên, cơ thể vẫn còn phát triển, trang điểm đậm không tốt cho da."

"Nữ thần là đang quan tâm em hả?" Trương Manh Manh siết chặt cánh tay đang ở trong ngực mình của Tô Mạt Mạt, bộ ng ực cọ cọ lên cánh tay Tô Mạt Mạt.

Không biết có phải ảo giác hay không, Tô Mạt Mạt phảng phất nghe được hừ nhẹ, thân thể lập tức căng cứng.

Tô Mạt Mạt bản tính thiện lương, không muốn làm Trương Manh Manh khó xử, liếc mắt nhìn thấy quầy kem đối diện khu trò chơi, lập tức nói: "tôi mời em ăn kem."

"Dạ được~ em thích vị bơ."

"Được, ở đây chờ tôi, tôi đi mua."

Tô Mạt Mạt cuối cùng cũng có thể thoát được trói buộc của Trương Manh Manh, chạy như một làn khói đến quầy bán kem, mua một cây kem ốc quế vị bơ xong vòng vèo một hồi mới quay lại: "Cho em."

Trương Manh Manh li3m một cái, híp mắt cười: "ngon thật, cám ơn nữ thần tỷ tỷ."

"Tôi....tôi không phải nữ thần, em xấp xỉ em trai tôi nên cứ kêu chị Mạt Mạt là được rồi."

"Chị Mạt Mạt~" Trương Manh Manh nghe lời nhu thuận kêu.

"Em đi chơi đi, tôi sắp đến giờ hẹn với bạn rồi."


Trương Manh Manh lại chụp lấy cánh tay Tô Mạt Mạt: "Chị Mạt Mạt, thêm wechat đi nha?"

"Hả..."

"Không được sao?"

Thấy Trương Manh lại sắp động tay động chân Tô Mạt Mạt lập tức móc ra điện thoại: "đây."
2

...

Thêm wechat xong, Trương Manh Manh còn nói sẽ tìm cơ hội cà phê cà pháo với Tô Mạt Mạt, Tô Mạt Mạt bước nhanh đi trước.

"Cô còn ở đây không?"

...

Lãng Tinh Thần không đáp, Tô Mạt Mạt mím môi cười cười.

"Cô cười cái gì?!" Giọng nói rầu rĩ của Lãng Tinh Thần truyền đến.

"Có phải cô vẫn luôn ở bên cạnh tôi không?"

"Ý gì đây?"

"Còn xạo..."

"Tôi không có."

Tô Mạt Mạt không chọc thủng lời nói dối của Lãng Tinh Thần nhưng nàng đã xác nhận được đối phương vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ mình, chỉ không biết tại sao cô ấy lại không hiện thân thôi.

Nếu như Lãng Tinh Thần nói sự thật, mấy ngày Lãng Tinh Thần không ở bên cạnh nàng thì làm sao cô nhận thức được Trương Manh Manh.

Kể cả cô có thuật đọc tâm đi chăng nữa thì lúc ấy Tô Mạt Mạt vẫn chưa nhận ra Trương Manh Manh, đối phương cứ như vậy kêu ra đúng tên, như vậy thì đáp án chỉ có một...

Cô ấy vẫn luôn ở bên cạnh mình, thấy được mình và Trương Manh Manh nhận thức nhau, chỉ là mình không nhìn thấy cô ấy mà thôi.


Nghĩ đến đây tâm tình Tô Mạt Mạt rất tốt, vui vẻ không biết gọi tên.

Suy nghĩ của Tô Mạt Mạt Lãng Tinh Thần thấy rất rõ, nhưng lần này Tô Mạt Mạt có đầy đủ chứng cứ nên Lãng Tinh Thần không thể cãi lại.

Lúc này đến phiên Lãng Tinh Thần chột dạ, vừa rồi mình thực sự ghen tị, người mù cũng nhìn ra Trương Manh Manh là có ý với Tô Mạt Mạt, còn ở trước mặt người ngoài ôm ôm ấp ấp...

Lãng Tinh Thần không có hứng thú làm quen với tình địch, nhưng cô cũng không có quyền bắt Tô Mạt Mạt không kết giao bạn bè, chỉ đơn giản trả lại quyền khống chế thân thể, nhắm mắt làm ngơ.

Chỉ là một người luôn luôn cẩn thận tỉ mỉ như Lãng Tinh Thần không hề nghĩ tới, chỉ với một cái tên đã khiến mình lộ ra chân tướng.

Lãng Tinh Thần rối rắm, lo lắng càng giải thích càng đen cho nên dứt khoát trốn tránh, mặc kệ Tô Mạt Mạt cười vui vẻ ra sao, suy nghĩ thế nào, không ngừng kêu gọi cô, cô cũng không trả lời.

Tô Mạt Mạt không giận còn cảm thấy hành vi của Lãng Tinh Thần đáng yêu, giờ phút này....nàng quên mất Lãng Tinh Thần là hồn phách, cũng quên mất Lãng Tinh Thần từng nói với mình, lúc còn sống cô rất thương bạn gái.

Cuối tuần này, thời gian đẹp đẽ này chỉ thuộc về hai người.

Tô Mạt Mạt không truy hỏi tại sao mấy hôm nay Lãng Tinh Thần không xuất hiện bên mình, càng không hỏi những vấn đề khác.

Đây là ưu điểm tốt nhất của Tô Mạt Mạt, nàng sẽ không cố tình khó xử hay làm xấu hổ những người ở bên cạnh.

Nàng tôn trọng Lãng Tinh Thần, cũng sẽ không hạn chế tự do của đối phương.

Cũng như Lãng Tinh Thần lúc này, nàng không vạch trần lời nói dối ngọt ngào kia.

Có lẽ đối với nhiều người mà nói, thích một hồn phách thấy được chạm không được còn không biết khi nào họ đi đầu thai là mười phần điên cuồng. Nhưng đối với Tô Mạt Mạt mà nói phần tình cảm này như nước chảy thành sông, tự nhiên mà thành.

Cũng có lẽ ..

Tô Mạt Mạt vẫn chưa thể hoàn toàn khống chế đoạn cảm tình này, chỉ cần nghe Lãng Tinh Thần bất mãn hừ một tiếng nàng sẽ khẩn trương.

Khi nàng biết Lãng Tinh Thần vẫn luôn yên lặng ở bên cạnh mình,  trong lòng không những vui mừng còn ngòn ngọt.

Lãng Tinh Thần có thể cảm nhận được ý nghĩ và tâm tình của Tô Mạt Mạt, cô âm thầm thở dài, người mình yêu rõ ràng đã quên hết thảy lại vẫn có thể lần nữa yêu mình, đây là một chuyện vô cùng lãng mạn, nhưng mà ...mình đã chết, không thể như vậy.

Ước nguyện ban đầu của mình là muốn nhìn Mạt Mạt bình an, hạnh phúc.

Lãng Tinh Thần lại nghĩ đến lời nói của Tang Đồng, cô ấy nói đại vận hai năm sau của Tô Mạt Mạt trống không...

Nếu...Mạt Mạt chỉ còn lại hai năm sinh mệnh, như vậy mình có cần tiếp tục cố chấp nữa không? Hay lại trốn tránh đẩy nàng ra xa?

Hai năm...

Lãng Tinh Thần đau lòng, cô âm thầm quyết định: Nếu Mạt Mạt chỉ còn sống hai năm, vậy sao mình không thoả mãn tất cả ước nguyện của nàng?


"Mạt Mạt."

Nghe thấy giọng nói của Lãng Tinh Thần, Tô Mạt Mạt vui vẻ đáp; "Sao đó?"

"Tôi cũng muốn ăn kem, cũng muốn vị bơ!"

Tô Mạt Mạt cong khoé miệng, nàng cảm thấy Lãng Tinh Thần bây giờ đặc biệt đáng yêu.

"Tôi đi mua, để tìm xem gần đây có ai bán không nha."

"Không, tôi muốn ăn ở quầy kem vừa rồi!"

Độ cong ở khoé miệng càng thêm sâu, Tô Mạt Mạt không chút do dự xoay người, cưng chiều nói: "Được~ tôi đi mua, mua cái siêu to."

Mua xong kem, Lãng Tinh Thần để Tô Mạt Mạt cắn trước một miếng sau đó mới khống chế thân thể của Tô Mạt Mạt bắt đầu ăn.

Hương vị không tệ nhưng lúc còn sống Lãng Tinh Thần không thích ăn đồ ngọt, ăn một chút đã trả lại quyền khống chế.

"Sao vậy?" Tô Mạt Mạt hỏi.

"Vị không tệ, cô ăn đi."

Tô Mạt Mạt tủm tỉm cười, ăn phần dư lại.

Đi không bao xa, Tô Mạt Mạt đột nhiên nói: "tìm cơ hội tôi dẫn cô đi gặp Tang đại sư." 

"Tại sao?

"Tôi cảm thấy cô ấy rất lợi hại, chuyện lần trước cô ấy tính đúng hết trơn, không chừng Tang đại sư có cách làm cái công tắc cho thuật đọc tâm của cô."

Nói xong Tô Mạt Mạt giương mắt nhìn dòng người đông đúc trên phố, tuy nàng không nói thêm gì Lãng Tinh Thần vẫn có thể đọc được tiếng lòng của Tô Mạt Mạt.

Tô Mạt Mạt nghĩ: Nhiều người như vậy không biết thế giới của cô ấy sẽ ồn ào thế nào, mình không muốn cuộc sống của cô ấy cứ mệt mỏi như vậy, nếu là mình ở trong dòng người náo nhiệt thì không sao nhưng với cô ấy thì như trừng phạt của âm dương cách biệt.

Trong lòng Lãng Tinh Thần vừa chua vừa ngọt, nếu cô có thể chạm vào Tô Mạt Mạt thì nhất định cô sẽ nhào vào lòng nàng.

"Được."

"Hứa rồi đó nha."

~~~~~

Eoei....hổng biết nói gì hết trơn luôn á...