Du Hồn Tiểu Thư

Chương 40




Chương 36: Hiệu ứng cánh bướm

Kế hoạch thì tươi đẹp, hiện thực lại tàn khốc.

Tô Mạt Mạt bận việc lu bù, so với thời kỳ thực tập còn vội hơn mấy lần, ông chủ luật sở âm thầm làm một ít phim tuyên truyền, còn thuê cả đội ngũ marketing và truyền thông quảng cáo rầm rộ, trong lúc nhất thời có không ít người ngưỡng mộ danh tiếng của Tô Mạt Mạt mà tìm đến nhờ nàng thụ án, sau đó luật sở âm thầm phân chia những vụ án không mấy khó khăn cho nhau, nghiệp vụ luật sở nhanh chóng rực rỡ, tuy là trước đây làm ăn cũng không tồi.

Cùng lúc đó còn có một ít chuyện không liên quan đến công việc cũng xảy đến trong cuộc sống của Tô Mạt Mạt, ví như từ sau khi video trèo tường được tung lên mạng, cả trai lẫn gái đều mang theo ảo tưởng về nàng.

Trong đó bao gồm Trương Manh Manh, còn có vài người mượn lúc nghỉ trưa đi cố tình đi tới luật sở thăm Tô Mạt Mạt.

Trừ bỏ những việc này, quan hệ của Tô Mạt Mạt và đồng nghiệp trong luật sở cũng xảy ra phản ứng hoá học vi diệu.

Tuy nàng không màng nguy hiểm trợ giúp anh Trương lật lại vụ án được cả luật sở tán thưởng, nhưng những chuyện phát sinh theo sau đó làm phần tán thưởng này vô duyên chuyển biến thành nhiều thể loại.

Đầu tiên, Tô Mạt Mạt và ba người khác cũng là sinh viên khoá này cùng thời gian tham gia thực tập ở luật sở, nhưng trong bốn người chỉ có Tô Mạt Mạt được vây quanh, chuyện này cũng không có gì to tát, Tô Mạt Mạt dựa theo năng lực cá nhân, tâm tư sinh viên tốt nghiệp khoá này cũng tương đối đơn giản.

Nhưng Tô Mạt Mạt sửa lại thành công vụ án oan này thì đồng nghĩa với việc làm cho luật sư Lý Minh Nghĩa tại mười lăm năm trước từng thất bại có chút mất mặt, hơn nữa trước đây Tô Mạt Mạt đắc tội luật sư chuyên quản tổ tố tụng hình sự Tống Thành Tựu, sự việc lại thêm chút phức tạp lên.

Mấy hôm nay người đến tìm Tô Mạt Mạt thật sự quá nhiều, Tô Mạt Mạt không có phòng làm việc riêng, lúc cùng khách hàng nói chuyện chỉ có thể mượn tạm phòng họp nhỏ hoặc là khu nghỉ ngơi, ông chủ luật sở kêu người sửa lại phòng hồ sơ, để Tô Mạt Mạt chuyên dùng làm phòng tiếp đãi khách hàng.

Lý Minh Nghĩa và Tống Thành Tựu là trụ cột ở luật sở, có được văn phòng của riêng mình không có gì để nói, nhưng Tô Mạt Mạt mới chỉ đến đây hơn một tháng đã có thể mơ hồ ngồi ngang hàng với hai người, trong lòng hai người họ ít nhiều cũng có chút hụt hẫng.

Có Tô Mạt Mạt luật sở làm ăn tốt lên rất nhiều, ngoài mặt hai người họ khách khách khí khí nhưng ngầm bên trong có khúc mắc với Tô Mạt Mạt.

Hơn nữa còn bị Tống Thành Tựu mầy lần châm ngòi thổi gió, Lý Minh Thuận năm nay đã 50 tuổi, Tống Thành Tựu lén lút nói với hắn: "Có lẽ ông chủ nghĩ chúng ta lớn tuổi rồi nên muốn nâng đỡ người trẻ tuổi, Trường Giang sóng sau xô sóng trước, không nhận già cũng không được rồi."

Người nói hữu tâm, người nghe hữu ý.


Dưới sự bóng gió của Tống Thành Tựu, Lý Minh Nghĩa càng thêm bất mãn Tô Mạt Mạt.

Mấy hôm nay Tô Mạt Mạt bận đến trời đất quay cuồng, mỗi ngày phải tiếp khách hàng, nhận số lượng lớn hồ sơ, bận đến thở hơi lên thì sao phát hiện ra được không khí vi diệu ở luật sở 

Bất quá những việc này Lãng Tinh Thần đều biết, có thuật đọc tâm, tâm tư của người khác không thể trốn khỏi mắt cô.

Nhưng là Lãng Tinh Thần cũng không nói chuyện này với Tô Mạt Mạt, cô hiểu Tô Mạt Mạt, nếu để Tô Mạt Mạt biết được chuyện này nàng nhất định sẽ buồn rầu.

Còn nữa, Lãng Tinh Thần cũng không muốn để chuyện lục đục nội bộ này làm phân tâm Tô Mạt Mạt, dưới góc nhìn của Lãng Tinh Thần, Tô Mạt Mạt đang ở giai đoạn cực kỳ lóa mắt, nàng tìm được ngôi cao thuộc về mình, từng chút thực hành tri thức của chính mình 

Lãng Tinh Thần nghĩ: Nhân tâm quá phức tạp, chỉ cần bọn họ không phô bày phần tâm tư này lên người Tô Mạt Mạt, hoặc là không làm gì xấu đối với nàng, mình sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chỉ là....chuyện quan trọng trước mặt không phải chuyện này 

Chớp mắt lại đến thứ sáu, ngày mai là ngày hẹn của Tô Mạt Mạt và Tang Đồng, chuyện này đè nặng trong lòng Lãng Tinh Thần mấy ngày nay, cô không muốn hai người họ gặp nhau.

Lần trước ở trong điện thoại, Lãng Tinh Thần đã chiêm ngưỡng qua bản lĩnh của Tang Đồng, cũng cảm nhận được đối phương là người sắc bén, Lãng Tinh Thần có loại dự cảm rất mãnh liệt, nếu hai người đó gặp mặt, bí mật của mình chắc chắn bại lộ.

Vì vậy tối thứ sáu, Lãng Tinh Thần làm xong cơm cho Tô Mạt Mạt thì lấy lý do phải đi gặp quỷ y.

Hân Hân gia viên rất dễ tìm, chỉ cách trung tâm mai táng và chăm sóc linh cữu mười lăm phút đi bộ, trong đêm kim quang lại toả sáng lóng lánh, chính là nơi tối nay Lãng Tinh Thần muốn đến.

Vì tránh cho như lần trước vào lầm nhà âm sai, lúc này Lãng Tinh Thần ngoan ngoãn đi cầu thang, xuyên tường đi vào nhà 402.

Trên sofa là một cô gái tóc ngắn đang ngồi, bên cạnh là một người khác đang mặc váy ngủ hồng nhạt, dáng vẻ hai người có ba phần giống nhau, chỉ là người mặc váy ngủ nhìn qua trẻ tuổi hơn một chút, dưới cửa sổ đặt đệm bồ đoàn, là người duy nhất Lãng Tinh Thần quen biết, Tô Tứ Phương đang ngồi trên bồ đoàn nhắm mắt.

Tuy Lãng Tinh Thần chưa gặp qua Tang Đồng nhưng liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra cô.


Trong mắt của Lãng Tinh Thần thì Tang Đồng và Tô Tứ Phương rất giống nhau, sau lưng được một khối kim quang bảo vệ, trên đỉnh đầu Tang Đồng có nhiều hơn một đám khói, nhìn kỹ thì ở giữa đám khói còn có bọt nước màu vàng đất....

Lãng Tinh Thần cứ cảm thấy bọt nước kia rất quen thuộc, nhưng lại nghĩ không ra đã gặp ở đâu.

Mà lúc này Tô Tứ Phương chậm rãi mở mắt, niệm một tiếng Phật hiệu 

Thiếu nữ người bên cạnh Tang Đồng cũng quay đầu nói: "Chị Đồng Đồng, có khách tới".

Lãng Tinh Thần nhướng mày, nhìn về thiếu nữ có thể nhìn thấy cô....rất kỳ quái, đỉnh đầu vị thiếu nữ này không có gì cả, sạch sẽ như hư vô.

Điều này làm Lãng Tinh Thần rất kinh ngạc, từ sau khi cô thức tỉnh năng lực quỷ mở mắt thì đây là lần đầu tiên cô thấy được tình huống như vậy, nếu nhất định phải nói thì 99% nhân loại trên đỉnh đầu đều phải có khí vận, có tốt có xấu, nhưng giống  một mảnh hư vô kia thì là lần đầu Lãng Tinh Thần thấy được.

Hơn nữa làm cho Lãng Tinh Thần cảm thấy kỳ quái hơn chính là trên người vị thiếu nữ này không hề có pháp quang hộ thể, hiển nhiên  không giống với người tu đạo, tu Phật như Tang Đồng và Tô Tứ Phương, nhưng lại có thể nhìn thấy mình....

"Cô là ...Tang Du sao?" Lãng Tinh Thần nhớ ra, Hách Giải Phóng từng nói có một cô gái sở hữu mắt âm dương toàn phần, tên là Tang Du.

"Xin chào, xin hỏi cô tên gì?"

"Tôi là Lãng Tinh Thần, là bạn của Tô Mạt Mạt, chuyện trước đó cám ơn cô."

Tang Du ngọt ngào cười: "Mời ngồi."

Tang Đồng bên kia lấy ra chai nhỏ mắt nhỏ lên hai giọt, ngửa đầu chớp chớp mắt vài cái sau đó quay đầu, cười như không cười nhìn Lãng Tinh Thần.

"Cô là Tang Đồng?"


"Lá gan cũng lớn đó, dám bay vào nhà ta."

"Chị Đồng Đồng~"

Lãng Tinh Thần có chút khẩn trương, tuy tư thế của Tang Đồng vô cùng thả lỏng nhưng khí tràng trên người lại rất có tính bức chế, phối hợp với ánh mắt cuồng dã, thoạt nhìn như một con báo đang dạo bước, ưu nhã linh hoạt nhưng mà ai cũng không biết chừng nào thì vị báo nữ kia vồ tới một chiêu đoạt mạng.

Tô Tứ Phương ngồi bên cửa sổ mở miệng: "Đồng sư tỷ, trên người Lãng thí chủ có du dương thư Phong Đô ban cho."

Dứt lời, Lãng Tinh Thần rõ ràng cảm nhận được sát khí xung quanh giảm bớt, cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm kích nhìn Tô Tứ Phương, chủ động lấy ra du dương thư: "Chính là cái này."

Tang Đồng cong cong khoé miệng: "Ngồi đi."

"Cám ơn."

Lãng Tinh Thần nhìn người trong phòng, nói: "Hôm nay mạo muội đến đây là hi vọng cô có thể hủy bỏ cuộc gặp mặt với Mạt Mạt."

"Tại sao?" Tang Đồng hỏi.

"Tôi biết cô đạo hạnh cao thâm, nhưng tôi ở lại bên cạnh Mạt Mạt không có ý xấu, cũng sẽ không làm hại ai, hi vọng cô có thể giơ cao đánh khẽ."

"Từng nghe Ta không giết Bá Nha, nhưng Bá Nha vì ta mà chết chưa?"

Vẻ mặt Lãng Tinh Thần cứng đờ, mím môi không biết nói sao.

Tang Đồng lại nói: "Ngươi vốn có thể đầu thai làm người nhưng ngươi lại một hai cố chấp ở lại nhân gian làm thay đổi vận mệnh của Tô Mạt Mạt, nếu dựa theo quỹ đạo bình thường của vận mệnh, Tô Mạt Mạt không thể tiếp xúc với án tử của Trương Thạch Đầu, vài năm sau bí thư Vương Trường về hưu, án oan này sẽ có người lật lại. Nhưng bởi vì ngươi nên Trương Thạch Đầu mới quấn lấy Tô Mạt Mạt, kết quả ngươi cũng thấy rồi đó....tuy rằng người nhà Trương Thạch Đầu nhận được bồi thường của quốc gia nhưng hung thủ hai năm sau vốn sa lưới thì giờ cao chạy xa bay trốn ra ngoại quốc, ngươi nói xem chuyện ngươi làm là chuyện tốt? Hay là chuyện xấu đây?" 

"Nhưng tôi....tôi không biết chuyện sẽ biến thành như vậy, tôi chỉ...."

"Không thể tưởng tượng được đúng không? Rõ ràng đã thoát khỏi trần thế lại một hai phải trở về làm cho thế cục rối rem, nhờ ngươi mà hiệu ứng cánh bướm đã bắt đầu rồi đấy....biến số sau này sẽ càng lúc càng nhiều thêm, nếu ngươi thật sự muốn tốt cho cô ấy thì nên nhân lúc còn sớm rời đi đi."

Lãng Tinh Thần nghe xong phẫn nộ, áp chế sợ hãi trong lòng, nhìn thẳng Tang Đồng, hỏi: "Tôi chỉ muốn nhìn thấy cậu ấy có thể hạnh phúc, hoàn thành lời hứa lúc còn sống là sai sao? Cô không có người nhà sao? Cô chưa từng yêu ai sao? Nếu chúng ta đổi vị trí cho nhau, cô có thể mạnh miệng nói như vậy không hả?"


Tang Đồng nhất thời nghẹn lời, Lãng Tinh Thần lại nói: "Buông, buông, buông! Ai cũng kêu tôi buông, ai cũng mạnh miệng như vậy cả! Các người đừng nói chuyện dư thừa nữa có được không?! Tôi biết cô pháp lực cao thâm vậy chắc cũng biết quá khứ giữa tôi và Mạt Mạt, nhưng cô có biết sau khi tôi chết Mạt Mạt đã tử tự sáu lần không, mong muốn được sống của cậu ấy lúc đó là số không! Tôi không biết Vong Tình thủy có thể duy trì được bao lâu nhưng ít ra trước khi Vong Tình thủy mất đi hiệu lực thì tôi có thể chờ Mạt Mạt tìm được người thực lòng yêu thương cậu ấy, đến lúc đó cho dù tôi không còn nữa, cho dù cậu có nhớ ra cũng sẽ không làm chuyện ngốc nữa ! Tuy tôi đã chết nhưng tôi muốn nhìn thấy người yêu mình hạnh phúc là sai sao? Trên dưới Tô gia đều là người tốt, tôi không muốn Tô gia xảy ra bi kịch là sai sao?!"

Lãng Tinh Thần kích động nên dần dần hiện ra bộ dạng khi chết, trên mặt trên người đều là máu, bộ mặt dữ tợn.

Tang Du kinh hô một tiếng, không đánh lòng nhìn nên nhắm mắt, Tô Tứ Phương niệm một tiếng Phật hiệu, cũng nhắm lại mắt.

Tang Đồng ngồi thẳng nhìn lấy Lãng Tinh Thần, bộ dạng đáng sợ của Lãng Tinh Thần tựa như không chút thấm thía nào đối với Tang Đồng.

Tang Đồng chậm rãi phun ra mấy chữ: "Ta đã tính đại vận của Tô Mạt Mạt, nhưng tính đến hai năm sau thì...ta tính không ra nữa."

Lãng Tinh Thần nao nao, hỏi: "Có ý gì?"

"Xuất hiện tình trạng này chỉ có một khả năng thôi....chết."

"Không thể nào! Anh Hách đã tra Sổ Sinh Tử, cả đời Mạt Mạt chỉ có một tử kiếp, tôi dùng sinh mệnh của mình đổi lấy, sau này cậu ấy không bệnh không tai, bình an sống đến 80 tuổi, mệnh thọ chết tại nhà."

"Nếu tốt đẹp như ngươi nói thì sao ta tính không ra vận mệnh hai năm sau của Tô Mạt Mạt ta? Chỉ có người sắp chết mới xuất hiện tình trạng này, có lẽ Hách Giải Phóng không gạt ngươi, nhưng nếu ngươi không ngại thì thử ngẫm lại xem hắn nói như vậy với ngươi khi nào? Có phải là trước khi ngươi nhúng tay vào cuộc sống của Tô Mạt Mạt không? Sự tồn tại của ngươi thay đổi vận mệnh của Tô Mạt Mạt."

"Không thể nào! Tôi không tin, cô gạt tôi!" Lãng Tinh Thần sợ ngây người, một chút cũng không dám tin lời nói của Tang Đồng.

Tang Đồng đã sớm chuẩn bị lấy ra vali đen dưới bàn trà, từ trong vali lấy ra bàn tính, nói: "ngoại trừ việc và người bị Thiên Đạo cố tình quấy nhiễu làm không thể tính chính xác ra thì từ lúc ta học bói đến bây giờ chưa từng tính sai. Nếu ngươi không tin, ta có thể giáp mặt tính một lần cho ngươi nhìn..."
1

~~~~

Note một chút cách xưng hô lung tung beng ở chương này, Tang Du thì người hay ma gì bé cũng xưng hô theo cách người sống cả :))~ còn chị đại thì do tính cách lẫn nghề nghiệp nên đối với dị loại chỉ có ta ngươi thôi, còn Lãng Tinh Thần thì chỉ xưng ta-ngươi với đồng loại.

Đọc đến đây chắc mọi người cũng biết tại sao tiểu Tinh nhất quyết không buông bỏ rồi ha!

1