Du Hồn Tiểu Thư

Chương 4




Tô Mạt Mạt được cha mẹ chở về Tô gia, vừa vào đến cửa Tô Mạt Mạt lập tức quẳng giày giang hai tay một đường chạy nhào tới sofa, ôm gối nệm cọ cọ thoả mãn nói: "Cảm giác về nhà là tốt nhất~"


 Nhị vị gia trưởng thấy con gái như vậy nhìn nhau cười.

Tô Mạt Mạt nhìn quanh một vòng, hỏi: "Mẹ, tiểu Vũ đâu?" Tiểu Vũ trong miệng nàng chính là em trai Tô Trạch Vũ, năm nay mười sáu tình cảm hai chị em rất tốt, hôm nay là cuối tuần Tô Trạch Vũ nên ở nhà mới phải.

Tô mẫu nhìn thoáng qua chồng, nói: "Em trai con đến trường lấy đồ, chắc sắp về rồi."

Tô Mạt Mạt ngồi ngay ngắn ôm nệm vào lòng bất mãn: "đứa nhỏ không có lương tâm này, con nằm viện lâu như vậy cũng không thấy nó đến thăm."

Tô mẫu ngồi bên cạnh vỗ vỗ tay nàng: "con bé này, lúc con vừa nhập viện tối nào tiểu Vũ cũng ngủ lại, sáng sớm năm giờ đã phải thức dậy tới trường, cha mẹ phải khuyên lắm nó mới không đến, do con ngủ nên không biết."

"Vậy còn được."

"Mẹ đi nấu cơm, con ngồi xem TV đi."

"Dạ."

Tô mẫu vừa đi điện thoại của Tô Mạt Mạt liền kêu lên, tin nhắn là từ diễn đàn lần trước gửi đến.

Tô Mạt Mạt lập tức phản ứng, giương mắt nhìn cha mẹ đang bận rộn trong bếp, click mở tin nhắn.

Người gửi tin cho nàng chính là chủ thớt [Có phải bạn đang gặp chuyện không thể tưởng tượng, nói ra có lẽ tôi có thể giúp được bạn]

Chủ thớt viết: Ma??? Cái gì ma? Nó có làm gì hay nói gì với bạn không?"

Tô Mạt Mạt nhíu mày, sao cứ cảm thấy chủ thớt này quá mức hưng phấn??? Nhưng nàng vẫn trả lời: Là một nữ quỷ trẻ tuổi, nói thật người đó cũng không làm gì tôi....chỉ là nói chuyện kỳ quái không đâu, hơn mười ngày trước tôi bị tai nạn xe cộ, tỉnh lại thì thấy nữ quỷ đó.

Chủ thớt lập tức đáp: bạn có làm chuyện gì trái lương tâm?

Tô Mạt Mạt: không có.


Chủ thớt: Thật sự?

Tô Mạt Mạt cạn lời nhưng vẫn gửi một chữ Thật

Chủ thớt: có lẽ tôi có thể giúp được bạn, nhưng chúng ta phải gặp mặt trước đã, tôi cũng từng trải qua vấn đề bối rối này với chồng mình, là một vị đại sư đã giúp chúng tôi. Tôi có thể dẫn bạn đến gặp đại sư, nhưng mà đại sư thu phí rất cao còn phải là tiền mặt.
3

Chủ thớt lại viết: Tôi ở thành phố Sơn Dương.

Tô Mạt Mạt kinh ngạc suy nghĩ đâu tiên là bị người lừa tiền, không đợi Tô Mạt Mạt đáp lại chủ thớt lại gửi tin nhắn: Đại sư sẽ bàn bạc vụ giá tiền sau đó xử lý rồi mới nhận tiền, nếu không xử lý được một xu cũng không lấy, bạn có thể yên tâm 

Tô Mạt Mạt: cám ơn, tôi sẽ suy nghĩ.

Chủ thớt lại gửi đến một dãy số: đây là số điện thoại của tôi, diễn đàn này tôi không hay lên, trên đời này có rất nhiều chuyện khoa học không giải thích được, tôi đề nghị bạn không nên để chuyện này kéo dài.

Nhìn tin nhắn của chủ thớt Tô Mạt Mạt có chút bất an, nhưng nghĩ đến giá cả khá cao nàng lại do dự. Tuy kinh tế gia đình của nàng không tồi, nhưng bản thân nàng chỉ là người vừa mới tốt nghiệp đại học, mấy vạn tiền tiết kiệm đúng thật là có nhưng nếu muốn nhiều hơn thì nàng cũng không biết moi đâu ra....

Tiếng mở cửa truyền đến, Tô Mạt Mạt mỉm cười quay đầu nhìn, nhìn thấy em trai đã mấy ngày không gặp.

Tô Trạch Vũ nhìn thấy Tô Mạt Mạt có chút ngẩn người sau đó lập tức kêu Chị lại sau đó cởi giày hô Mẹ

Nghe được giọng nói của mẹ, Tô Trạch Vũ mang theo balo to chạy vào trong bếp.

Tô Mạt Mạt kinh ngạc đứng dậy cũng đi tới phòng bếp....

Tô mẫu nhìn nhìn balo nhíu mày: "Sao mang mấy thứ này về nhà?"

"Dọn dẹp đó, sao chị về mẹ không báo trước với con?"

nhanh, đem lên gác mái đi!"

Tô Mạt Mạt chạy vào phòng bếp hỏi: "Tiểu Vũ, vừa thấy chị đã chạy là sao?"


Tô Trạch Vũ biểu tình trốn tránh: "Em bận việc mà..."

Tô Mạt Mạt nhướng mày, hai tay khoanh trước ngực, trêu chọc nói: "Có phải yêu đương rồi không? Hay gặp vấn đề rắc rối? Nói đi chị giúp em suy nghĩ."

Tô Trạch Vũ cầu cứu: "Mẹ...mẹ xem chị kìa!"

Tô mẫu kéo nàng lại gần: "Lại giúp mẹ một chút, ba con cắt rau xấu quá." Nói xong dùng ánh mắt ra hiệu nhìn Tô Trạch Vũ, hai cha con đồng loạt ra khỏi phòng.

Tô Trạch Vũ ôm theo balo đi ra phòng khách: "Mấy thứ này để trên gác mái có ổn không ba?"

"Ba với con cùng đi lên đó, trước đặt vào két sắt."

Cha con cùng đi lên lầu, Tô Trạch Vũ nhỏ giọng nói: "Ba, con nghĩ mấy thứ này không thể đốt, lỡ đâu..."
1

Sáu món một canh sắc hương vị đều có, người một nhà vui vẻ hoà thuận cùng nhau ăn, chỉ là Tô Trạch Vũ tuổi nhỏ nên không giỏi che giấu, ăn cơm xong đã vội vàng về phòng.

Tô Mạt Mạt cắn đũa hỏi: "Mẹ, tiểu Vũ sao vậy?"

"Kệ nó, phản nghịch tuổi mới lớn thôi."

Cơm nước xong một nhà ba người cùng nhau nói chuyện phiếm, Tô phụ hỏi Tô Mạt Mạt có dự tính gì không 

"Lần trước bên nhà trường có thông báo cho con mấy cuộc hẹn phỏng vấn nhưng mà chậm trễ mấy ngày rồi không biết còn cơ hội không, ngày mai con gọi hỏi thử. Nếu thật sự không được thì con tự đi gửi lý lịch, sinh viên tốt nghiệp khoa này cũng dễ tìm việc làm."

"Mẹ thấy con gái tốt nhất làm nhân viên nhà nước, chén vàng bảo đảm lại ổn định, con học luật trước mắt cứ làm khảo hạch tư cách nhân viên công vụ sau đó nộp vào viện kiểm soát, còn không thì để ba con nói chuyện với người quen trên đó , không chừng có thể được nhận ngay."

"Mẹ~~~ thời đại nào rồi?? Nhân viên công vụ cũng phải thông qua khảo hạch mà. Hơn nữa làm ở cơ quan tuy ổn định nhưng ít tiền, tiền kiếm không đủ xài nữa là, con cũng không muốn cùng những người đó lục đục mỗi ngày, dễ mệt mỏi lắm."


Tô mẫu phản bác: "Hết tiền ba mẹ lại cho, khảo hạch nhân viên công vụ là cái thủ tục thôi, con thấy người nào bởi vì không thông qua khảo hạch mà bị sa thải hay loại bỏ chưa? Còn về lục đục thì xí nghiệp tư nhân hay nhà nước đều có, nói không chừng tư nhân còn loạn hơn."

Tô Mạt Mạt nhìn ba: "Ba, ba coi mẹ kìa!"

Tô phụ đẩy gọng kính: "Con gái muốn làm gì thì để con bé làm đi, bây giờ khảo hạch nhân viên công vụ không dễ như trước, cứ để con bé lăn lộn ngoài xã hội thêm mấy năm đi."

Tô mẫu trừng mắt nhìn chồng nhưng không phản đối nữa, Tô Mạt Mạt vui vẻ nở nụ cười 

"Chuyện công việc cũng không cần gấp, con vừa tốt nghiệp còn nhiều thời gian, thiếu tiền cứ nói với ba mẹ, trước mắt nghỉ ngơi thật tốt là được."

"Cám ơn ba ba~"

Trước khi ngủ Tô Mạt Mạt và mẹ cùng nhau đắp mặt nạ sau đó mới về phòng mình, tuy rằng thời điểm đại học Tô Mạt Mạt được cha mẹ mua cho căn chung cư nhỏ nhưng phòng ở nhà một chút cũng không thay đổi, Tô Mạt Mạt nằm trên giường hôn lên gấu bông đang ôm, nhắm lại hai mắt.

Chỉ là Tô Mạt Mạt ngủ không yên, trong mơ nàng vẫn luôn chạy vội bên tai thỉnh thoảng lại vang lên tiếng thắng xe, tựa như có người chạy xe đuổi theo nàng.

Tô Mạt Mạt không nhìn thấy chiếc ô tô nhưng bởi vì sợ hãi trong lòng quá thực, nàng không thể không ngừng chạy.

Tiếng động cơ càng lúc càng gần, bên tai lại là tiếng thắng xe sắc nhọn...

"Á!!!" Tô Mạt Mạt hoảng sợ bật dậy, bởi vì quên kéo rèm mà trong phòng tràn ngập ánh trăng.

Tô Mạt Mạt thở hỗn hển nhìn về phía cửa sổ....

Ngoài cửa sổ lơ lửng một bóng hình, giày vải quần jeans áo thun trắng, tóc buộc đuôi ngựa...

Nữ quỷ mười mấy tiếng không gặp nay lại xuất hiện, lơ lửng trước cửa sổ tầng 35, cách một tấm cửa kính nhìn nàng.

Lãng Tinh Thần có chút ngoài ý muốn khi thấy Tô Mạt Mạt đột nhiên tỉnh dậy, vèo một tiếng xuyên qua cửa kính.

"Ba!!! Mẹ!!!!!"

Lãng Tinh Thần há miệng thở d ốc, Tô Mạt Mạt lại đem hết mọi thứ trên giường chọi về phía cô 

Ngoài cửa truyền đến tiếng gọi nôn nóng của cha mẹ, Lãng Tinh Thần quay đầu nhìn cửa phòng, ẩn mình.

Tô Mạt Mạt thấy nữ quỷ biến mất, ôm đầu gối sợ hãi khóc gào.


Đèn phòng sáng lên, Tô mẫu bước nhanh tới mép giường Tô Mạt Mạt: "Con gái, làm sao, làm sao vậy?"

Tô phụ đứng ngoài cửa, Tô Trạch Vũ nghe động cũng hớt hải chạy xuống, ba người khẩn trương nhìn chằm chằm Tô Mạt Mạt.

Tô mẫu ôm Tô Mạt Mạt vào lòng

"Mạt Mạt sao vậy? Con đừng doạ mẹ..."

"Gặp ma." Hai chữ này đến bên môi lại không nói được, cha mẹ tuổi tác không nhỏ, nói ra doạ sợ họ thì biết làm sao? Hơn nữa lỡ đâu nữ quỷ thẹn quá hóa giận ra tay với người nhà của nàng thì sao? 

Tô Mạt Mạt hít mũi: "Gặp ác mộng..."

Tô mẫu như trút được gánh nặng thở phào, vuốt v3 đầu Tô Mạt Mạt: "Không sợ không sợ, mơ đều ngược lại."

"Mẹ...đêm này mẹ ngủ với con có được không?"

Tô phụ về phòng lấy gối đầu cho vợ, hỏi Tô Mạt Mạt: "Có muốn em trai con qua đây ngủ dưới đất luôn không?"

Tô Mạt Mạt lắc đầu: "Ngày mai tiểu Vũ còn đi học, mẹ ngủ với con là được rồi."

Cha con hai người đi ra ngoài, Tô mẫu lại an ủi Tô Mạt Mạt thêm một chút.

Đêm đã khuya, Tô mẫu dù gì cũng lớn tuổi, dù lo lắng cho con gái cũng không chống chịu thêm bao lâu, từ từ tiến vào mộng.

Tô Mạt Mạt đưa lưng về phía cửa sổ, không dám nhìn nhiều tim vẫn đập như điên. Nàng tận lực nhích lại gần mẹ,thậm chí còn chen một chân vào chăn của mẹ nàng, cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của Tô mẫu tâm mới thoáng yên.

Tối nay khẳng định là một đêm không thể ngủ của Tô Mạt Mạt.

Nàng lấy ra đi dộng mở ra khung tin nhắn của thủ thớt: chào ngài, thật xin lỗi đêm khuya còn làm phiền ngài...tôi muốn ngài giúp đỡ, tôi lại gặp nữ quỷ."

Tô Mạt Mạt quay đầu dùng gối lau nước mắt, tiếp tục gửi thêm ba chữ: Cứu tôi với!

~~~~

Chơi zì cái thể loại kỳ cục, nửa đêm mà mị gặp vậy k chừng đái ra máu luôn.
3