Chương 22: Nổi lên mặt nước.
Giấc mơ của pháp y kết thúc thật nhanh, hắn là pháp y mổ chính, muốn động tay động chân lừa gạt người ghi chép là chuyện quá đỗi dễ dàng, tuy rằng toàn bộ quá trình kiểm nghiệm có ghi hình lại, nhưng ngoại trừ vết thương trí mạng trên đỉnh đầu, những vết thương khác cũng không quá rõ ràng, pháp y muốn giở trò cũng không quá khó khăn.
Bậc cha chú như bí thư Vương ra mặt cho pháp y một mớ thù lao, sau đó được cục trưởng Hình một tay che chở làm sự nghiệp lên như diều gặp gió, bí thư Vương sau đó tiến cấp ở thành phố khác, cục trưởng Hình thì thăng chức chuyển đi, chỉ còn pháp y ở lại thành phố Sơn Dương.
Nhưng theo thời gian trôi qua, mỗi ngày của pháp y đều không tốt đẹp, mỗi lần hắn tiếp xúc với án tử giống như của anh Trương năm đó, đều nhớ lại việc trái lương tâm mình đã làm.
Số tiền năm đó đã xài hết từ lâu, nhưng nợ nần trong lương tâm lại vĩnh viễn trả không nổi, trong án tử của anh Trương pháp y trở thành kẻ đồng loã, hắn biết tự thú mới là biện pháp duy nhất để hắn cảm thấy lương tâm không cắn rứt, nhưng hắn lại không có dũng khí.
Trong nhà còn có già trẻ lớn bé, hắn không thể nhìn gia đình của mình bị phá thành mảnh nhỏ, con của hắn thi đậu trường quân đội với thành tích ưu tú, pháp y càng không thể đi đầu thú, nếu làm vậy thì con của hắn sẽ không qua được bước kiểm tra chính trị, sẽ hủy hại sự nghiệp của đời của con hắn.
Vì vậy từ một người tôn thờ khoa học, pháp y thay đổi đến lở đất long trời, khắp nơi thắp hương bái Phật.
Sau khi bí thư Vương và cục trưởng Hình thăng chức vài năm, pháp y xin lui về tuyến hai, hơn nữa còn dùng đến điểm cảm tính cuối cùng này bảo vệ tiền đồ của con hắn.
Chỉ có anh Trương là đáng thương, bị oan suốt mười lăm năm, nếu không phải dì Ngô một mực tin tưởng con trai mình vô tội, mười lăm năm chưa từng từ bỏ, nếu không phải Lãng Tinh Thần đi theo bên người Tô Mạt Mạt, thì có lẽ án tử này cuối cùng sẽ đi theo dì Ngô rời bỏ hồng trần.
Lãng Tinh Thần thu lại thuật đọc tâm, trong lòng có chút nặng nề, cảnh trong mơ của pháp y đã kết thúc, hắn giật mình bừng tỉnh, chân trần chạy đến trước tượng Phật, quỳ trên bồ đoàn sám hối.
Thay cảnh tượng này anh Trương đã biết trong lòng pháp y có quỷ, hắn giận đến đỏ mắt lại bị Lãng Tinh Thần cản lại: "Tỉnh táo, âm dương khác biệt chúng ta chỉ có thể tìm chứng cứ, đừng làm chuyện khác."
Anh Trương và Lãng Tinh Thần rời khỏi nhà pháp y, đi tới nơi kế tiếp.
Anh Trương nói, năm đó tổng cộng có năm người, ngoài trừ người chết còn có bốn người hợp mưu cho khẩu cung giả, chủ mưu Vương Bành là cháu trai của bí thư Vương Trường, hiện tai đang làm việc ở xí nghiệp nhà nước, trong nhà Trương Bành dán đầy bùa có niệm lực rất mạnh, anh Trương không thể vào trong.
Tòng phạm thứ nhất là Hình Lỗi, là con trai của cục trưởng Hình, hiện tại không ở thành phố Sơn Dương, anh Trương đã từng đến thành phố Hình Lỗi cư ngụ, bây giờ Hình Lỗi đang làm cảnh sát, tuổi còn trẻ nhưng chức vị không thấp.
Còn có hai kẻ tòng phạm khác là Vương Giang Nam và Lý Bách Dương, trong nhà có rất nhiều tiền hiện tại định cư ở nước ngoài, nhưng ba mẹ của họ vẫn còn ở thành phố Sơn Dương.
1
Lãng Tinh Thần nghĩ nghĩ nói: "Chúng ta tới xem xem, khả năng pháp y sẽ tự thú là rất thấp, thử xem trên người những người khác có đột phát gì hay không."
Lãng Tinh Thần và anh Trương lại đi tới nhà Vương Giang Nam và Lý Bách Dương, anh Trương phụ trách thuật nhập mộng, Lãng Tinh Thần thì đọc ký ức của bọn họ.
Lãng Tinh Thần phát hiện cha mẹ Vương Giang Nam tin tưởng con trai mình vô tội, còn cha mẹ Lý Bách Dương Thị biết rõ sự tình, nhưng lúc đó đám học sinh bất hảo đã tới cục công an cho khẩu cung, đã thành lập tội cho khẩu cung giả.
Mẹ của Lý Bách Dương nói dối chồng mình tìm đến cục trưởng Hình, sau đó lại đi gặp bí thư Vương Trường, số tiền bí thư Vương đưa cho pháp y là mẹ của Lý Bách Dương bỏ ra.
Vương Giang Nam và Lý Bách Dương sau khi tốt nghiệp cấp ba thì đi du học ở hai nơi, Vương Giang Nam là di dân còn Lý Bách Dương thì có được thẻ xanh, đã rất lâu không quay lại Sơn Dương.
Đọc xong tin tức này, Lãng Tinh Thần cảm thấy muốn lật lại vụ án này đơn giản như lên trời....
Xem thái độ những người này là biết tuyệt đối không thể tìm ra manh mối cung cấp cho kiểm sát viên, hoặc là bọn họ phạm tội, hoặc là con cái của họ, bọn họ sẽ đầu thú sao?
Duy nhất có khả năng là pháp y, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân đặc biệt, tuy trong lòng hắn có áy náy nhưng sẽ không đứng ra tự thú.
Anh Trương và Lãng Tinh Thần đứng sóng vai trên sân thượng toà nhà, trời đã gần sáng nhưng họ lại không thấy được một tia ánh sáng hi vọng nào.
Anh Trương lấy ra lam lệnh đòi nợ, siết chặt trong lòng bàn tay, lớn tiếng quát: "tại sao Địa Phủ chỉ cho lam lệnh mà không phải là hắc lệnh chứ? Nếu là hắc lệnh ta sẽ lập tức quang minh chính đại đi tìm bọn họ báo thù! Rõ ràng ta bi oan uổng rất lớn...."
Lãng Tinh Thần thở dài không biết an ủi ra sao, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời mờ mịt, nhớ tới chút chuyện Hách Giải Phóng từng nói với mình, Hách Giải Phóng nói: "Tam giới lục đạo đều bị hạn chế bởi cái gọi là Thiên Đạo, tất cả nhân quả, thị phi, ưu khuyết đều được Thiên Đạo phán định."
Nếu lời Hách Giải Phóng nói là đúng thì cái chết của mình, sự quay lại dương gian của mình, Tô Mạt Mạt và dì Ngô gặp nhau, anh Trương theo dõi hai người đều là do một tay Thiên Đạo an bài sao?
Nếu thật là vậy thì Thiên Đạo có chút vô tình
Dưới cái nhìn của Lãng Tinh Thần, Thiên Đạo giống như cái máy tính khổng lồ siêu cấp, mỗi người đều chỉ như một con số một nét chữ trong bộ máy này mà thôi
Giờ khắc này Lãng Tinh Thần thấy trước mắt là một mảnh mê mang, thậm chí cô còn nghĩ: nếu tất cả là do Thiên Đạo an bài, vậy các cô đã tới cùng đường mặt lộ, Thiên Đạo có hay không cho các cô một lần nghịch chuyển thế cờ?
Nếu Thiên Đạo thật sự muốn để vụ án của anh Trương bị vùi sâu dưới lớp tuyết, thì không cần thiết phải an bài sự tình đầy vẻ trào phúng này....
"Không còn sớm, ta về trước." Lãng Tinh Thần nói .
"Cám ơn!"
"Ngươi đừng quá nản lòng, có lẽ chúng ta bỏ sót manh mối quan trọng nào đó, chỉ cần không bỏ cuộc thì nhất định sẽ làm được."
Anh Trương chăm chú nhìn Lãng Tinh Thần thật lâu, gật đầu: "ngươi là người tốt."
Lãng Tinh Thần cười cười không tỏ ý kiến, dưới cái nhìn chăm chú của anh Trương bay đi.
Lãng Tinh Thần trở lại chờ bên ngoài chung cư của Tô Mạt Mạt, Tô Mạt Mạt vẫn đang ngủ say trong phòng, qua thêm hai tiếng đồng hồ báo thức của nàng mới vang lên, so ngày thường sớm hơn nửa giờ
Lần này Tô Mạt Mạt không lười như ngày thường, báo thức vừa vang nàng đã lập tức mở mắt, tắt đi báo thức sau đó nhìn quanh.
"Cô ở đâu?"
Lãng Tinh Thần xuyên qua vách tường, xuất hiện trước mặt Tô Mạt Mạt: "Sao nay dậy sớm vậy?"
Tô Mạt Mạt khoanh chân ngồi trên giường, trên người phủ chăn: "Đêm qua tiến triển thế nào?"
Lãng Tinh Thần xem như đã hiểu, hoá ra Tô Mạt Mạt dậy sớm nửa tiếng là muốn hỏi vụ đêm qua.
Lãng Tinh Thần ngồi đối diện Tô Mạt Mạt, kể lại rõ ràng nhưng chuyện đã xảy ra, Tô Mạt Mạt nghe xong cau mày: "Quá đáng mà, ỷ vào bản thân có tiền có quyền muốn một tay che trời sao?"
"Tuy rằng đã hiểu thêm một ít tình huống nhưng đối với án tử này mà nói thì không có tiến triển gì."
"Chẳng lẽ không có nhân chứng mục kích khác hoặc nhân chứng khác sao?"
"Chuyện đã xảy ra mười lăm năm, thiết bị giám sát của năm đó cũng không hoàn thiện như bây giờ, nếu thật sự có chứng cứ khác thì đã tìm được từ lâu rồi."
Tô Mạt Mạt ôm đầu gối suy tư, trong đầu đột nhiên có một ý tưởng: "Cô thử nói xem năm đó bí thư Vương, cục trưởng Hình và pháp y gặp mặt nhau có thể bị người khác nhìn thấy không?"
"Mấy năm trước hội sở tư nhân bị dẹp không ít, cái hội sở đó không biết còn tồn tại hay không, hơn nữa là một nhà kinh doanh chuyên tiếp đãi quan viên công chức thì bảo mật nhất định sẽ rất tốt, bây giờ có tìm được ông chủ đi chăng nữa thì người ta cũng sẽ nói chuyện qua lâu rồi không nhớ gì cả, lại nói chúng ta dựa vào cái gì đi tìm người ta, chúng ta đâu có lệnh điều tra."
"Cũng đúng..." Tô Mạt Mạt bĩu môi
Sau đó Tô Mạt Mạt lại nói: "Vậy...lúc bọn người Vương Bành đánh vào đầu người chết có bị ai mục kích không ta?"
Lãng Tinh Thần như bừng tỉnh, đây là một điểm đột phá không tệ.
Nếu có người có thể chứng minh người chết không chỉ bị một mình anh Trương đánh đập thì câu báo cáo vết thương là cùng một người làm của pháp y sẽ không được công nhận, dì Ngô sẽ lại có lý do kháng tụng!
"Sao tôi lại không nghĩ tới cái này ta?"
Tô Mạt Mạt thẹn thùng cười, đáp: "Đêm qua tôi cứ suy nghĩ mãi chuyện này, hơn ba giờ mới ngủ được."
"Chờ đưa cô đi làm tôi sẽ nói chuyện này với anh Trương, xung quanh trường học có không ít cửa hàng và cư dân, không chừng thật sự có người nhìn thấy."
"Cô đi đi, hiện tại còn sớm mà, tôi chờ cô quay lại."
"Được, tôi đi nhanh về nhanh, cô chờ tôi rồi chúng ta cùng đi làm." Lãng Tinh Thần nhìn qua mây đen trên đỉnh đầu của Tô Mạt Mạt, dặn dò.
"Ừm."
"Tủ lạnh có sandwich, có sữa bò, nhớ ăn sáng đó."
"Biết rồi mà~"
"Tôi đi đó?"
"Đi nhanh!"
Tô Mạt Mạt cuời, Lãng Tinh Thần cũng cười.
Lãng Tinh Thần đem suy nghĩ của Tô Mạt Mạt nói với anh Trương, ngọn lửa hi vọng trong lòng của đối phương lại bùng cháy, Lãng Tinh Thần hỏa tốc quay lại nhà Tô Mạt Mạt, Tô Mạt Mạt đã chuẩn bị xong xuôi, ngồi trên sofa đợi Lãng Tinh Thần quay về.
Thời gian vừa đúng, hai người cùng nhau đi làm.
Trưa hôm đó dì Ngô lại tới luật sở, nhưng lần này bà không tìm Lý Minh Nghĩa mà là Tô Mạt Mạt.
Tô Mạt Mạt nhiệt tình tiếp đãi dì Ngô, mời bà tới phòng chờ.
Dì Ngô nhìn Tô Mạt Mạt, bờ môi trắng bệt run run, nhỏ giọng hỏi: "Con trai tôi...các người?" Dì Ngô thật sự kích động, giọng nói cũng đang run rẩy.
Tô Mạt Mạt liếc mắt nhìn Lãng Tinh Thần, thấy đối phương gật đầu, Tô Mạt Mạt nhẹ dạ" một tiếng.
Dì Ngô không nói không rằng trực tiếp rơi lệ, cảm xúc kích động lẩm bẩm nói: "Tôi biết nó vô tội mà! Trời xanh có mắt mà!"
Tô Mạt Mạt thấy không ai chú ý thoáng yên tâm, rút ra khăn giấy đưa cho dì Ngô: "Dì Ngô, dì bình tĩnh, có một số việc trước đừng nói gì cả, toà án sẽ không tin tưởng những điều đó."
"Tôi hiểu, tôi hiểu, cám ơn cô."
"Đừng khách sáo."
"Cô gái, tôi có chuyện muốn hỏi cô."
"Dì hỏi đi."
"Nếu án tử này có thể lật lại thì nhà tôi sẽ được quốc gia bồi thường bao nhiêu tiền?"
Tô Mạt Mạt lấy ra di động thử dò tiền lương bình quân cả nước của năm trước, sau đó nói: "Bồi thường sẽ dựa vào tiền lương bình quân cả nước nhân cho hai mươi lần, trên cơ bản tiền bồi thường sẽ là con số này, sau đó sẽ suy xét thêm tình huống trong nhà của dì, sẽ được bồi thường thêm phí sinh hoạt, chi trả theo tháng."
"Là bao nhiêu, chúng tôi được trả bảo nhiêu?"
Lãng Tinh Thần nhắc nhở: "Con trai và mẹ của anh Trương đều thuộc dạng không có năng lực lao động, phí sinh hoạt dựa theo tiểu chuẩn sinh hoạt thấp nhất ở thành phố Sơn Dương chi trả cho bọn họ đến chết mới thôi, mặt khác còn có tiền bồi thường tinh thần, tiền an ủi và xin lỗi, ba số tiền đó đều dùng phương thức chi trả một lần, nếu có thể lật lại vụ án thì dì Ngô sẽ được trăm vạn trở lên, và hai phần tiền sinh hoạt tháng."
~~~~~
Độ dài bộ này kỳ cục quá chừng nên 2 ngày mị mới edit xong 1c, còn chưa kể mấy hôm mị lười không edit nữa chứ, nên là từ giờ sẽ là 2 ngày/1c các đạo hữu nhé~
Thật sự thì mị khá là thích đọc những bộ có kiểu nhẹ nhàng dịu dàng duyên dáng quan tâm nhau như vậy lắm, hai nhân vật chính có thể ngược nhau chứ đừng máo chó tay ba tay bốn, ngược nhẹ nhẹ cho tim đập chình ch1ch thì được chứ ngược lên ngược xuống làm người đọc xỉu ngang xỉu dọc thì mị xin kiếu luôn.
1