Chương 20: Hai trẻ vô tư (1)
Lãng Tinh Thần hiểu Tô Mạt Mạt, với cá tính của đối phương chuyện này nhất định nàng sẽ xen vào. Có đôi khi Lãng Tinh Thần thật hi vọng đối phương có thể sống hiện thực một chút, máu lạnh một chút.
Nhưng nếu thật là như vậy thì nàng đã không phải là Tô Mạt Mạt mà Lãng Tinh Thần đã biết, đúng không?
Lãng Tinh Thần cười cười, không có thể xác linh hồn phiêu đãng trong gió, ký ức cũng bay theo xa...
Ở gần hai mươi năm trước, Lãng Tinh Thần bốn tuổi là người trong viện cô nhi thành phố Sơn Dương.
Khi đó mỗi ngày cô đều bị những tiểu bằng hữu khác trong viện cô nhi bắt nạt, thừa dịp viện trưởng và các tình nguyện viên không để ý bọn nhỏ sẽ lôi Lãng Tinh Thần vào một góc hẻo lánh, bọn nhỏ đẩy cô, dùng tay ấn vào đầu cô, nếu Lãng Tinh Thần té ngã sẽ bị những đứa nhỏ khác nắm tóc kéo đi.
Lúc đó Lãng Tinh Thần bị mọi người cô lập, mỗi ngày đều không thể thấy ánh sáng mặt trời, ngày ngày nơm nớp lo sợ, cô nỗ lực muốn bảo vệ chính mình nhưng đối phương lại người đông thế mạnh.
Một khoản thời gian thật dài Lãng Tinh Thần cũng không biết tại sao mình xui xẻo như vậy, tại sao mọi người đều không thích mình.
Thẳng đến tuổi đến trường cô cẩn thận nhớ lại đoạn thời gian đó...phát hiện nguyên nhân thật sự làm người thổn thức không thôi
Trong toàn bộ cô nhi viện, cô là đứa trẻ khoẻ mạnh duy nhất
Còn lại những đứa nhỏ khác hoặc là thân thể hoặc là tâm trí đều mắc bênh hoặc khuyết tật, bị cha mẹ vứt bỏ. Ví như hở hàm ếch, bệnh bẩm sinh, v...v...
Chỉ có duy độc Lãng Tinh Thần là thân thể khỏe mạnh, thông minh xinh đẹp, rất được những tình nguyện viên yêu thích
Nhưng khi đó tuổi nhỏ, Lãng Tinh Thần cũng không hiểu lúc đó cô gặp xui xẻo là vì bị ghen ghét, lâu dài chịu đựng tính cách của Lãng Tinh Thần càng ngày càng quái, cô đề phòng tất cả mọi người, thậm chí sẽ đột nhiên công kích hảo ý của tình nguyện viên, lâu dần tình nguyện viên cũng không còn yêu thích cô nữa.
Tận đến một ngày...
Lãng Tinh Thần nhớ rõ lúc đó sắc trời rất kém, giữa trưa mà xám xít một màu, mây đen thật dày che khuất ánh mặt trời, hiển nhiên là sắp mưa to.
Trong sân cô nhi viện trống không, những bạn nhỏ đều chạy về phòng nghỉ, cũng chỉ có lúc này Lãng Tinh Thần mới có thể sử dụng xích đu duy nhất trong cô nhi viện.
Lãng Tinh Thần ngồi trên xích đu, âm thanh "kẽo kẹt theo quy luật vang lên, bên cạnh xích đu đột nhiên xuất hiện một bé gái trạc tuổi Lãng Tinh Thần, tóc cột hai bím đôi mắt to tròn ngập nước tràn đầy hoạt bát đáng yêu, trên người cô bé mặc váy vàng nhạt, trên ngực còn có nơ con bướm xinh xinh, chân mang giày da đỏ.
Lãng Tinh Thần chú ý tới cô bé, hâm mộ nhìn chiếc váy vàng cô bé đang mặc.
Khi đó Lãng Tinh Thần chưa bao giờ có một chiếc quần áo nào thuộc về mình.
Trong cô nhi viện bé gái rất đông, mặc dù có người hảo tâm tặng váy nhưng viện trưởng sẽ ưu tiên cho những đứa bé có thân thể không tốt chọn trước, tới tay Lãng Tinh Thần hơn phân nửa đều là quần áo con trai, hoặc là đồng phục học sinh.
Ngày đó Lãng Tinh Thần mặc trên người đồng phục học sinh tiểu học màu lam, quần áo có chút rộng, nhìn như treo lên người.
Bé gái đứng bên cạnh xích đu nhìn Lãng Tinh Thần, ngọt ngào cười nói: "Có thể cho mình chơi một chút không?"
Lan can bên ngoài cách đó không xa, đôi vợ chồng mỉm cười nhìn vẻ phía bên này, tuy Lãng Tinh Thần tuổi nhỏ nhưng bản lĩnh nhìn mặt đoán ý đã luyện đến không tệ, cô biết hai người kia là phụ huynh của cô bé này, suy tư một chút Lãng Tinh Thần ngừng lại, yên lặng nhường xích đu.
"Cám ơn." Cô bé chân thành cám ơn sau đó mới ngồi lên xích đu, Lãng Tinh Thần có chút ngoài ý liệu.
Từ trước đến nay những thứ của cô đều bị người đoạt, người chiếm, riết rồi giống như lẽ thường, không có người nào nói ra hai chữ này với cô.
Cô bé ngồi trên xích đu vặn vẹo thân thể, giống như không có lực tự đẩy xích đu, đôi mắt xinh đẹp ánh lên chút vội vàng, Lãng Tinh Thần thấy vậy đi đến sau lưng cô bé, nhẹ đẩy một cái.
Tiếng cười cô bé như chuông bạc, Lãng Tinh Thần cũng cong cong khoé môi.
Năm phút sau cô bé trả lại xích đu cho Lãng Tinh Thần, cũng học theo Lãng Tinh Thần đi vòng ra sau nhẹ đẩy
Điều này làm Lãng Tinh Thần thụ sủng nhược kinh, chỉ tiếc ngày vui chóng qua, một tiếng sấm rền xẹt qua chân trời, đôi vợ chồng trên lan can gọi một tiếng, cô bé liền chạy ra.
Lãng Tinh Thần nhìn cô bé chạy tới cha mẹ, cô bé đột nhiên quay đầu nhìn cô phất phất tay
"Ngày mai mình lại đến chơi với bạn."
"...được!" Lãng Tinh Thần cũng quơ tay, ra sức đáp lại.
Lãng Tinh Thần nhìn một nhà ba người đi xa, không quay về phòng mà ở lại chơi xích đu thêm một lát, tận đến khi bầu trời đổ mưa cô mới chạy về phòng.
Cũng không biết lần sau chơi được xích đu là khi nào.
Thật ra Lãng Tinh Thần không ôm quá lớn hi vọng cô bé sẽ tới, mấy năm nay cô nghe qua nhiều hứa hẹn, phần lớn đều là thất bại cho qua.
Nhưng mà sáng sớm hôm sau cô bé lại xuất hiện, hôm nay chỉ có cha dẫn cô bé tới, vẫn như cũ đứng nhìn ở lan can.
Cô bé mang theo đất sét dẻo mới toanh, còn có một cuốn vở xinh đẹp, nhìn thấy Lãng Tinh Thần liền đưa cuốn vở ra: "Tặng cho bạn!"
"Đây là cái gì?"
"Ba ba mình nói cái này gọi là nhật ký, ba ba mua cho mình hai cái, chúng ta mỗi người một cái."
"Nhật ký là cái gì?"
"Là bạn viết hết những gì vui vẻ, không vui vào đây, ngày hôm qua là lần đầu mình viết nhật ký, viết chuyện chúng ta chơi xích đu vào đó, nếu bạn không biết viết thì ghép vần cũng được."
Cô bé mở ra sổ nhất ký, làm như thật chỉ chỉ vào trang giấy trắng: "Ở cho này viết ngày tháng nè, thời tiết và tâm tình, ở dưới viết nội dung nè."
Lãng Tinh Thần yên lặng nhận lấy quyển vở, cô chỉ biết viết mấy chữ đơn giản, hơn nữa còn không biết ghép vần.
Nhưng mà Lãng Tinh Thần cũng không từ chối ý tốt của cô bé, còn nói cám ơn.
Có lẽ do có cha của cô bé toạ trấn, mấy bạn nhỏ khác không có đến quấy rầy hai người, Lãng Tinh Thần cùng cô bé trao đổi tên, cô bé tên là Tô Mạt Mạt
4
"Mình tên là Lãng Tinh Thần, viện trưởng nói buổi tối nhặt được mình bầu trời có rất nhiều sao trời, nên lấy tên mình là Tinh Thần: Nguy lầu cao trăm thước, tay nhưng hái sao trời." Câu thơ này là câu thơ duy nhất Lãng Tinh Thần biết được, có lẽ lòng tự trọng nho nhỏ bộc phát, cô đọc ra rất lớn.
Ánh mắt Tô Mạt Mạt lấp lánh, vỗ vỗ tay khen: "Tên của bạn thật dễ nghe!"
"Phải không?" Lãng Tinh Thần hất hất cằm nhỏ, mắt cười cong cong, trong lòng ngọt ngọt
Sau khi cùng Tô Mạt Mạt tách ra, Lãng Tinh Thần đem nhất ký giấu vào trong quần áo như làn gió chạy vào phòng, giấu nhật ký ở phía dưới gối đầu.
Sau đó chạy đến phòng sinh hoạt lấy cọ màu, trở về ngồi trên giường mở ra nhật ký, dựa theo Tô Mạt Mạt đã nói viết lên thời gian, thời tiết và tâm tình.
Lãng Tinh Thần ngồi trên giường cắn cắn cọ màu, thật lâu mới viết: Hôm nay vui vẻ.
Lãng Tinh Thần siết chặt cọ màu, nhìn mấy chữ lẻ loi khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ bừng, đến cùng là viết không nổi, mặc dù trong bụng có rất nhiều chuyện muốn nói nhưng văn tự có hạn của cô không thể biểu đạt ra hoàn toàn.
Một khắc đó Lãng Tinh Thần hạ quyết tâm phải cố gắng học tập, ít nhất có thể muốn viết cái gì thì viết cái đó.
Có lẽ ngay tại khoảng khắc này Tô Mạt Mạt đã vô tình gieo vào cõi lòng non trẻ của Lãng Tinh Thần một hạt giống, hạt giống đó mọc rễ nẩy mầm, một đường chống đỡ con đường cầu học của Lãng Tinh Thần, bất luận sau đó cảnh ngộ khó khăn thế nào, hiện thực có bao nhiêu tàn khốc, cô chưa bao giờ từ bỏ.
Chín năm giáo dục bắt buộc kết thúc, Lãng Tinh Thần từ chối ý định cho cô tập trung học nghề của viện trưởng, vừa chạy theo con chữ, vừa làm chút việc vặt kiếm tiền. Dựa vào Tô gia giúp đỡ học xong cấp ba, lấy được thành tích xuất sắc thi vào đại học, sau khi thành niên thì từ chối sự giúp đỡ của Tô gia, vừa học vừa làm đến khi tốt nghiệp đại học.
Là Tô Mạt Mạt cho Lãng Tinh Thần biết được vô tri rất đáng sợ, là Tô Mạt Mạt thay đổi cuộc sống của cô, Lãng Tinh Thần là sinh viên duy nhất trong viện cô nhi, học luật chuyên nghiệp, thành tích ưu tú.
Quyển nhật ký kia....
Mặc dù Lãng Tinh Thần giấu rất cẩn thận nhưng vẫn bị mấy bạn nhỏ cướp đi, Lãng Tinh Thần không dám phản kháng chỉ ngồi ở bậc thang khóc.
Tô Mạt Mạt ngồi bên cạnh cô, nghe nói quyển nhật ký bị lấy đi lập tức kéo Lãng Tinh Thần đi tới mấy bạn nhỏ, hỏi: "Là ai lấy?"
Đó là bé trai tám tuổi bị hở hàm ếch, thoát nhìn có chút doạ người, Tô Mạt Mạt đương nhiên cũng bị doạ, những búp bê sứ nho nhỏ lại bộc phát ra sức lực kinh người
Tô Mạt Mạt kéo Lãng Tinh Thần ra sau lưng, lớn tiếng chất vấn bé trai, hỏi tại sao lại lấy đồ của người khác, không biết phép tắc.
Quyển nhật ký không lấy về được, Tô Mạt Mạt còn bị đẩy té ngã.
Tô Mạt Mạt và Lãng Tinh Thần ngồi ở bậc thang, Lãng Tinh Thần khóc đến hoa lê đái vũ, cầm bàn tay bị trầy của Tô Mạt Mạt không biết làm sao, Lãng Tinh Thần thật sự sợ hãi cha mẹ của Tô Mạt Mạt sẽ không cho Tô Mạt Mạt tới đây chơi nữa.
Tô Mạt Mạt lại không khóc, ngược lại dùng bàn tay sạch sẽ giúp Lãng Tinh Thần lau lau nước mắt, ngày đó lời Tô Mạt Mạt nói, Lãng Tinh Thần cả đời không quên.
Tô Mạt Mạt nói: "Ba ba mình nói, nếu bị người khác bắt nạt thì phải lên tiếng phản kháng, đặc biệt là con gái phải biết bảo vệ chính mình." Dừng một chút, Tô Mạt Mạt lại nói: "Sau này mỗi ngày mình đều sẽ đến chơi với bạn, bọn họ bắt nạt bạn thì bạn phải nói với mình!"
...
Lãng Tinh Thần hoàn hồn từ trong trí nhớ, trên mặt là nụ cười nhạt nhạt, hiện tại nghĩ lại, Tô Mạt Mạt ngày đó rõ ràng sợ hãi, lúc nói với mình câu đó hốc mắt đều đỏ lên, có lẽ do thấy mình khóc thương tâm cho nên mới nhịn không khóc, chịu đựng đau đớn trên tay trái an ủi mình.
Hứa hẹn lúc nhỏ Tô Mạt Mạt thật sự làm được, từ sau lần đó đồ vật thuộc về Lãng Tinh Thần càng lúc càng nhiều, đều là từ cha mẹ Tô tặng cho.
Dưới yêu cầu của Tô Mạt Mạt, Tô gia thậm chí đã làm xong thủ tục nhận nuôi, nhưng sau đó Tô mẫu có thai thứ hai nên bị hủy bỏ tư cách nhận nuôi.
Nhưng sự giúp đỡ của Tô gia đối với Lãng Tinh Thần không có vì vậy mà ngừng lại...
Mọi chuyện đã xảy ra giữa hai người, Tô Mạt Mạt đã "quên", nhưng Lãng Tinh Thần vẫn nhớ rất rõ, tuy cô đã chết nhưng lại không thể buông.
Lãng Tinh Thần ngẩng đầu nhìn sao trời phát ra tiếng thở dài, là mình làm khó người khác, án tử của anh Trương nếu Tô Mạt Mạt bỏ mặc, vậy thì đã không phải là Tô Mạt Mạt...
Lúc này Lãng Tinh Thần cũng không biết là nên vui vì Tô Mạt Mạt có thể duy trì phẩm chất tốt đẹp từ nhỏ, hay cảm thán vì nàng không biết xã hội và lòng người hiểm ác khó lường.
Lời anh Trương nói như tảng đá đè nặng trong lòng Lãng Tinh Thần, cô không biết chuyện này vốn chú định Tô Mạt Mạt phải trải qua hay bởi vì cô cấp chấp trở về dương gian làm Tô Mạt Mạt tai bay vạ gió, nếu là cái trước thì đỡ, nếu là cái sau...Lãng Tinh Thần lo lắng đây chỉ là cái khởi đầu.
Cô đột nhiên nghĩ tới một người, truyền nhân Mật Tông đại sư ở Tây Tạng, Tô Tứ Phương, vị hoà thượng hiền lành đó chắc chắn hiểu rõ mọi thứ.
Nếu không phải biết trước, ngài ấy sao lại nói những lời đó?
Lãng Tinh Thần sờ sờ mũi, lần trước mình còn son sắt thề thốt nói sau này sẽ không quấy rầy nhân gia, vậy mà mới mấy hôm đã phải tìm tới cửa.
Nhưng đã biết rõ nghĩ vấn trong lòng, Lãng Tinh Thần chỉ có thể mặt dày tới hỏi.
Lãng Tinh Thần dựa theo trí nhớ bay tới Hân Hân gia viên ở ngoại ô thành phố Sơn Dương, tốc độ quỷ hồn như một làn gió thoảng, chưa tới năm phút Lãng Tinh Thần đã tới nơi .
Nơi ở của Tô Tứ Phương rất dễ tìm, dùng quỷ nhãn nhìn xem nơi nào phát ra kim quang lóng lánh thì chính là chỗ đó.
Lãng Tinh Thần đứng trước trước cửa ra vào, ngẩng đầu nhìn thấy tầng bốn bị một khối kim quang bao trùm, cũng may cô có du dương thư cho nên có thể vào được kết giới.
Lãng Tinh Thần bay tới tầng bốn, xuyên tường vào nhà ..
Lần này cô tìm đúng nơi nhưng lại chọn sai nhà, bay vào nhà cách vách, 401.
Lãng Tinh Thần nhìn quanh: "Tô đại sư? Ngài có ở đây không?"
Đúng lúc này sau lưng Tô Mạt Mạt bất chợt vang lên giọng nói: "Ngươi là ai?"
Lãng Tinh Thần quay đầu nhìn, thấy một cô gái trạc tuổi mình, đối phương cũng giống như cô lơ lửng giữa không trung....
Cô gái trợn mắt nhìn Lãng Tinh Thần: "To gan, dám bay vào nhà Mục Dung đại nhân! Không muốn sống nữa phải phải?!"
"Mục Dung?" Lãng Tinh Thần nhíu mày, cái tên này không xa lạ, trong đầu hiện lên hắc bào đen và khuôn mặt lạnh lùng...
"Không sai, đây là nhà của Mục Dung đại nhân!"
Lãng Tinh Thần bừng tỉnh, nhìn bày biện xung quanh, hoá ra mình tìm nhầm phòng...
"Xin lỗi, ta đi nhầm nhà."
Ai ngờ cô gái không buông tha, chắn trước mặt Lãng Tinh Thần: "Ngươi nói đi nhầm là được hả? Ủa...Không đúng! Bên ngoài có pháp tường, ngươi vào đây bằng cách nào?"
Lãng Tinh Thần híp mắt hỏi ngược lại: "Ngươi là ai?"
"Ta....ta là A Miêu, là...." Cô gái vỗ ngực, nói tiếp: "Là quỷ khế....của Mục Dung đại nhân! Nơi này là nhà của ta, ngươi tự tiện vào nhà dân, không nói rõ ràng đừng nghĩ đi!"
Lần đầu tiên Lãng Tinh Thần nghe được hai chữ quỷ khế, cô nói: "Xin lỗi, ta muốn tìm Tô đại sư, là đi nhầm phòng thôi."
"Ngươi tới tìm Tiểu Phương sư phó?"
"Ừm, ngươi cũng biết ngài ấy?"
"Ngài ấy là bạn của Mục Dung đại nhân, nhưng mà ngươi đến không đúng lúc, Mục Dung đại nhân, Tang Du, chị đại và tiểu Phương sư phó tới Cửu Hoa Sơn làm việc rồi, chắc chừng tháng nữa mới về."
"Như vậy à, vậy hôm khác ta lại đến." Nói xong Lãng Tinh Thần muốn đi.
A Miêu vội vàng đuổi theo sau lưng: "Đừng đi nha, khó tìm được đồng loại, ngươi có điện thoại không? Đợi tiểu Phương sư phó quay lại ta gọi cho ngươi."
"...quỷ hồn cũng xài điện thoại?"
A Miêu trợn mắt, lấy ra điện thoại quơ quơ trước mặt Lãng Tinh Thần: "Sao lại không có, ta có nè! Nếu ngươi muốn thì chờ Mục Dung đại nhân quay lại ta xin một cái cho ngươi."
Lại là Mục Dung, Lãng Tinh Thần có ấn tượng không tốt với vị âm sai này, cứ cảm thấy đối phương quá vô tình, nghĩ nghĩ hỏi: "loại điện thoại này có thể gọi điện cho người sống không?"
"Nghĩ gì vậy? Đương nhiên không!"
"Vậy ta không cần, cám ơn." Lãng Tinh Thần vốn nghĩ nếu có thể gọi điện cho người sống thì mình lấy một cái làm phương thức liên lạc với Tô Mạt Mạt, còn nếu không có thì thôi không cần.
A Miêu lại nói: "Nhưng ngươi có thể gọi cho ta, chúng ta làm bạn cũng được mà ."
2
Lãng Tinh Thần khẽ cười một tiếng rời khỏi nhà Mục Dung.
~~~~
Lão Tiếu lại thích chơi trò mất rạy à? Dài gì dài vcl vậy nè??? Lão Tiếu không có chia chương nhưng do dài quá mị tự cắt chương, mị edit bằng đt nên dài quá sẽ ngán lắm~ mọi người thông cảm nha nha~