Chương 15: Vận xui tìm đến.
Lãng Tinh Thần và Tô Mạt Mạt hợp thể đã gần bảy mươi tiếng vẫn chưa có dấu hiệu cho thấy hai người sẽ tách nhau ra.
Tuy rằng chuyện đã qua nhưng gặp lại Tống Thành Tựu trong lòng Tô Mạt Mạt vẫn có chút e ngại, nàng không có tâm lý vững vàng dễ dàng vượt qua thử thách như Lãng Tinh Thần. Thứ sáu hôm đó Lãng Tinh Thần nhập vào thân thể của nàng nảy sinh xung đột với Tống Thành Tựu, Tô Mạt Mạt thật sự lo lắng đối phương sẽ mượn việc công trả thù riêng.
Cũng may Lãng Tinh Thần luôn ở cạnh Tô Mạt Mạt, không những được an ủi mà còn có thể nhìn trộm tâm tư của Tống Thành Tựu, Lãng Tinh Thần nói với nàng: "tuy Tống Thành Tựu rất ghét cô, nhưng hắn cũng rất lo lắng cô sẽ làm hỏng danh dự nhiều năm hắn xây lên , cho nên tạm thời hắn sẽ không dám trêu chọc cô."
Lời nói của Lãng Tinh Thần giống như thuốc an thần với Tô Mạt Mạt, nàng cảm thấy chỉ cần mình cẩn thận tránh né đối phương thì sẽ không xuất hiện loại vấn đề này nữa.
"Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô. Nếu hắn có ý xấu với cô tôi sẽ biết ngay, cô cứ yên tâm làm việc tích lũy kinh nghiệm đi."
"Cám ơn." Tô Mạt Mạt thành thực nói.
Văn phòng luật sư này có gần ba mươi năm lịch sử, là luật sở thâm niên nhất ở thành phố Sơn Dương, bên ngoài tỉnh nội cũng rất có danh tiếng, nếu Tô Mạt Mạt có thể đứng vững ở đây thì lý lịch sau này của nàng sẽ vô cùng đẹp mắt.
Điểm này Tô Mạt Mạt không cần nói thì Lãng Tinh Thần cũng biết được.
Chỉ là việc làm Lãng Tinh Thần lo lắng nhất không phải chuyện này, nho nhỏ như Tống Thành Tựu cô có thể hoàn toàn ứng phó được, thứ làm cô lo lắng nhất chính là từ sau khi cô thức tỉnh năng lực quỷ mở mắt thì đã nhìn thấy một mảnh u âm trên đỉnh đầu Tô Mạt Mạt. Ban đầu Lãng Tinh Thần còn tưởng là vì Tống Thành Tựu nên Tô Mạt Mạt mới bị xui xẻo, nhưng Lãng Tinh Thần đọc được Tống Thành Tựu không có ý định báo thù, vậy mà mảnh u âm kia vẫn không tan đi, ngược lại càng lúc càng đen và bành trướng, tựa như chỉ trực chờ đổ một cơn mưa to.
Dưới sự đề nghị của Lãng Tinh Thần, sau khi hội nghị thường kỳ kết thúc Tô Mạt Mạt lập tức chủ động tìm đến ông chủ luật sở, yêu cầu đổi lĩnh vực nghiệp vụ, ông chủ thâm ý cười cười nhưng rất sảng khoái đồng ý yêu cầu của Tô Mạt Mạt, nàng được đổi tới tổ tố tụng hình sự.
Khu vực tổ tố tụng hình sự không lớn, người cũng ít, không gian phát triển càng không thể so với pháp vụ thương nghiệp bên kia, nhưng ông chủ có thể hiểu được lý do của Tô Mạt Mạt, nhân phẩm của Tống Thành Tựu ai ai cũng biết.
Được ông chủ chấp thuận Tô Mạt Mạt như trút được gánh nặng, dọn dẹp lại bàn làm việc vui vui vẻ vẻ đổi chỗ với đồng nghiệp
Tô Mạt Mạt còn nói giỡn với Lãng Tinh Thần, nhưng người nọ lại trầm mặc.
"Cô sao vậy?"
"Không có gì." Lãng Tinh Thần nhìn cuồn cuộn mây đen trên đỉnh đầu Tô Mạt Mạt, cau mày.
Trước giờ nghỉ trưa, một bà lão mái tóc trắng xoá bước vào luật sở, quần áo tuy đơn giản nhưng sạch sẽ trực tiếp đi thẳng vào văn phòng luật sư kim bài tổ tố tụng hình sự, nhìn thấy trong văn phòng còn có một người khác, bà lão một mình đi tới phòng chờ, an tĩnh ngồi xuống.
Trên bàn phòng chờ có đ ĩa trái cây, có thức uống cùng ly giấy và chút đồ ăn vặt, ánh mắt bà lão đảo qua một vòng nhưng không lấy thứ gì, chỉ an tĩnh ngồi chờ.
Đại đa số người trong luật sở đều như không nhìn thấy bà lão, Tô Mạt Mạt đứng dậy muốn đi tiếp đón bà lão thì lại bị đồng sự bên cạnh giữ lấy.
Vị đồng sự tiền bối bên cạnh nàng bất đắc dĩ nói: "Lại tới nữa."
"Trương tỷ sao vậy?" Tô Mạt Mạt hỏi
Đối phương quay đầu nhìn Tô Mạt Mạt, vẻ mặt muốn nói lại thôi cuối cùng hoá thành cái thở dài, lắc đầu.
Giọng nói của Lãng Tinh Thần vang lên trong đầu: "Mạt Mạt, cô quay đầu nhìn bác gái kia một cái."
"Okie."
Tô Mạt Mạt quay đầu lại nhìn, Lãng Tinh Thần dựa vào thị giác của Tô Mạt Mạt, phát động quỷ mở mắt đánh giá bà lão.
Một khối huyết sắc hồng quang lượn lờ trên đỉnh đầu bà lão, tựa như bao trùm một mét vuông trên đỉnh đầu bà.
"Làm sao vậy?" Tô Mạt Mạt hỏi.
"Không có gì."
Màu đỏ tượng trưng cho tai hoạ đổ máu!
Dựa vào tuổi tác của bà lão, trận tai hoả đổ máu này rất có khả năng sẽ là tử kiếp của bà.
"Cô đang nhìn gì vậy?" Tô Mạt Mạt lại hỏi.
"Không có gì."
Đến giờ nghỉ trưa mọi người lục tục rời đi, Tô Mạt Mạt kêu cơm hộp nên ngồi ở bàn làm việc chờ người mang tới.
Lại một lát sau cửa phòng kim bài luật sư tổ tố tụng hình sự mở ra, luật sư Lý Minh Nghĩa và khách hàng cùng đi ra khỏi văn phòng, nhìn dáng vẻ hẳn là đi ăn trưa.
Lúc này, bà lão luôn an tĩnh ngồi một chỗ đứng dậy, đi tới gần Lý Minh Nghĩa.
Lý Minh Nghĩa nhìn đến bà lão trong lòng nao nao, ánh mắt có chút bất đắc dĩ nói với người bên cạnh: "Trương tiên sinh, phiền ngài ở dưới lầu chờ tôi."
"Được."
Lý Minh Nghĩa nhìn bà lão thở dài, nhỏ giọng: "chị Ngô, sao phải khổ sở như vậy?"
Bà lão nhìn Lý Minh Nghĩa sau đó lập tức quỳ xuống, đầu gối đạp xuống nền gạch trơn bóng.
Tô Mạt Mạt kinh ngạc đứng dậy, Lý Minh Nghĩa cũng có chút luống cuống tay chân, vội vàng đỡ bà lão lên nói: "Chị Ngô, chị đừng làm khó tôi, đứng lên đi, mau đứng lên!"
"Tiểu Minh, chúng ta dù sao cũng quen biết hai mươi năm, ngoài cậu ra chị không biết phải tìm ai giúp đỡ."
"Chị Ngô, không phải tôi không muốn giúp chị, mà là...tôi đã hẹn gặp mặt với khách hàng, mọi việc phải có thứ tự trước sau đúng không?"
Lãng Tinh Thần vội nói: "Mạt Mạt, làm bộ nghe điện thoại lập tức đi ra ngoài!!!"
"Lần này chị có chứng cứ mới, có thể lật lại vụ án, tiểu Minh cầu xin cậu, cầu xin cậu giúp chị đi..."
Tuy Tô Mạt Mạt không hiểu lý do nhưng vẫn lấy ra điện thoại nhưng chung quy vẫn chậm một bước, ánh mắt Lý Minh Nghĩa quét qua Tô Mạt Mạt cách đó không xa, hai mắt lập tức sáng ngời lớn tiếng kêu: "Tiểu Tô, cô lại đây!"
"Không cần qua đó! Chúng ta ra ngoài!!" Lãng Tinh Thần vội nói.
"Mau tới đây! Thất thần gì chứ?"
Tô Mạt Mạt rơi vào thế khó, chịu không được Lý Minh Nghĩa thúc giục, đi qua.
Lý Minh Nghĩa ngồi xổm nói với bà Ngô: "Chị Ngô, chị cũng thấy tôi đang có hẹn với khách hàng, người ta còn đang ở dưới lầu chờ tôi. Như vậy đi, đây là luật sư mới tới Tô Mạt Mạt, tốt nghiệp đại học lớn hiểu biết về pháp luật cũng rất nhiều, để cô ấy nói chuyện với chị trước, có được không?"
Bà Ngô nhìn nhìn Tô Mạt Mạt, so với trước đây không được đáp ứng thì với kết quả như vậy với bà đã là rất tốt.
"Chị mau đứng lên đi, chúng ta là lão bằng hữu, chị đứng khó xử tội."
Thấy bà Ngô đứng lên, Lý Minh Nghĩa thở dài một hơi nói với Tô Mạt Mạt: "Tiểu Tô, buổi chiều tôi phải đi gặp khách hàng, tôi cho cô muợn văn phòng của tôi xử lý chuyện của chị Ngô."
"Dạ."
"Tôi đi trước."
Lời vừa dứt Lý Minh Nghĩa liền xách theo đồ vội vàng rời đi
Tô Mạt Mạt đỡ lấy cánh tay bà Ngô, nhẹ nói: "Dì ơi, chắc dì chưa ăn trưa phải không? Con có kêu cơm gà hầm nấm, dì ăn một chút đi."
"Không cần không cần, cảm ơn cô đã giúp tôi."
"Con đỡ dì vào văn phòng nghỉ ngơi một chút."
"Được được, cám ơn cô."
Lãng Tinh Thần nhìn thấy, khi Tô Mạt Mạt tiếp xúc với bà Ngô, huyết quang trên đỉnh đầu bà ấy giống như nổi điên, lan ra bốn phía.
Huyết quang trên đỉnh đầu của bà Ngô chạm phải mây đen bao phủ đỉnh đầu của Tô Mạt Mạt, huyết quang này tựa như có tính lây nhiễm, mây đen trên đỉnh đầu của Tô Mạt Mạt cũng bắt đầu ngo ngoe rục rịch.
"Mạt Mạt..."
"Xin lỗi nha, vừa nãy cô cũng thấy đó...tôi thật sự không thể đi được, cô có chuyện gì hả?"
"Không có, cô ăn cơm đi đã."
"Biết mà."
Lãng Tinh Thần siết chặt tay, một lần lại một lần thử tách ra khỏi Tô Mạt Mạt.
Đây là vị khách đầu tiên từ khi Tô Mạt Mạt đi làm ở luật sở, hơn nữa lại là một câu chuyện xưa cũ.
Người sống trên đời đều hiếu kỳ, Tô Mạt Mạt không phải ngoại lệ.
Tô Mạt Mạt nhường cơm của mình cho bà Ngô, bản thân thì ăn mỳ gói, bà Ngô liên tục cám ơn tiếp nhận hảo ý của nàng.
Cơm nước xong xuôi, Tô Mạt Mạt cầm theo bút ghi âm và ký lục mời bà Ngô đi vào văn phòng của Lý Minh Nghĩa, để trách tị hiềm Tô Mạt Mạt không kéo cửa chớp.
Sau khi được bà Ngô cho phép, Tô Mạt Mạt mới mở bút ghi âm, ấn ấn bút bi: "Dì Ngô, ngài có thể trần thuật lại yêu cầu của mình, còn có chứng cứ mới ngài vừa nhắc tới, tôi sẽ ghi chép lại đầy đủ giao cho luật sư Lý Minh Nghĩa."
"Con trai tôi báo mộng cho tôi, nó nói nó bị oan, nó rất lạnh."
2
Tay cầm bút bi khựng lại, Tô Mạt Mạt kinh ngạc giương mắt nhìn bà Ngô.
Rốt cuộc Tô Mạt Mạt cũng hiểu, vì sao đồng sự lại có biểu hiện như vậy khi thấy bà Ngô, nếu là trước đây Tô Mạt Mạt nhất định sẽ nghĩ tinh thần bà Ngô có vấn đề, cái gọi là báo mộng kia không chỉ không có căn cứ khoa học càng không thể làm chứng cứ trình toà.
Nhưng có rất nhiều thứ khoa học không thể giải thích được, từ trước khi quen biết nữ quỷ, Tô Mạt Mạt đã nghĩ như vậy.
Nếu nữ quỷ có thể du đãng ở dương gian vì tâm nguyện chưa xong, thì trên thế giới này nhất định cũng sẽ có những quỷ hồn khác ngày ngày du đãng.
Có lẽ.... Mình thật sự đang gặp một vụ án oan?
Lãng Tinh Thần đọc được suy nghĩ của Tô Mạt Mạt, vốn định ngăn cản nhưng lại nghĩ đến: có lẽ mình có thể tìm ra manh mối trên người dì Ngô, hoá giải mây đen trên đầu Tô Mạt Mạt.
Trải qua một lần tử vong Lãng Tinh Thần thấu hiểu một đạo lý: Vận mệnh đều đã được sắp đặt, mình lấy thân phận quỷ hồn can thiệp ngăn cản chuyện phải xảy ra không biết có làm Tô Mạt Mạt bị phản phệ hay không, không bằng thuận nước đẩy thuyền tìm đến nguyên nhân mây đen trên đỉnh đầu Tô Mạt Mạt, đúng bệnh bốc thuốc.
Tô Mạt Mạt hít sâu một hơi, cúi đầu nhìn ký lục: "Dì Ngô, trước tiên nói về án tử của con trai dì đi."
~~~~
Giải thích 1 chút xưng hô, trong lúc không làm việc thì dì con, trong lúc làm việc thì dì, ngài, tôi. Xem như một kiểu chuyên nghiệp đi~