Dụ Hôn: Lão Công Của Tôi Là Ác Ma

Chương 7: Chiếm hữu (2)




Nhận thấy sự đau đớn của cô anh cảm thấy bản thân có chút ác độc.

Âu Dương Thiên Kỳ, màu đúng lên tên khốn mà!

Cô gái dưới thân sợ hãi, phía dưới đau rát mà đỏ lên. Đương nhiên là lần đầu nên cũng không mấy có thể ngạc nhiên, nhưng...hình như là cô đang khóc thì phải. Sau lần này có lẽ là sự trừng phạt nhớ đời của cô, cái tội đi trap linh tinh là thế đấy.

"Tên biến thái, huhu, đau..."

Anh cởi chiếc cavat đang được buộc hai tay của cô, nới lỏng có thể thấy dấu lằn đỏ hiện lên. Anh cũng muốn tha cho cô lắm nhưng chuyện đã đến nước này nên cũng không thể dừng lại được.

Vừa mới cho vào mà đã rút ra, cậu em của anh đang phấn khích đến tột độ mà dựng đứng cả lên, tới lúc này anh chính thức là không làm chủ được bản thân nữa rồi, anh để cô nằm ngửa lại đưa hai tay nắm lấy eo nhỏ vừa vặn.

Vì tay cô đã được giải thoát nên cô vùng vẫy không ngừng, ngọ nguậy uốn éo dưới thân người đàn ông to lớn, từ cái hành động giọng nói của anh cô cũng đoán được.

Anh ta tuy đẹp thì có đẹp nhưng chắc cũng phải lớn tuổi hơn cô nhiều.

Đôi mắt cô mơ màng vì hồi nãy kích động quá nên có chút mệt nhưng khi nhìn hành động vùng vằng của người đàn ông kia khi cởi chiếc quần của mình thì lại tỉnh táo hẳn.

Đột nhiên anh đưa một tay bịt miệng cô, tay còn lại thì mò mẫm xuống phía dưới, ngón áp út chọc đúng vào nơi mẫn cảm nhất của cô khiến mắt cô trợn ngược lên, chân duỗi thẳng kẹp chặt lại.

Nhanh...nhanh hơn nữa.

Thiên Kỳ lấy ngón tay khuấy đảo bên trong, một ngón, hai ngón rồi ba ngón khiến Bích Thảo không chịu đựng được mà quắn quéo hết cả lên, cơ thể run bần bật, cô đưa hai tay xuống dưới nắm lấy bắp tay đang nổi gân của anh mà cào cấu.

Tới khi một dòng nước ấm từ trong cô chảy xuống ướt hết ngón tay anh giọt xuống gas giường thì anh mới buông tha.

"Ha~"

Một lần nữa anh lại trách đùi cô ra, không còn đường chạy cô gái tinh nghịch nhảy tọt lên cổ người đần ông to lớn, tay nắm lấy đầu anh. Thiên Kỳ có chút bất ngờ.

"Nào, im nào! Em nghĩ là em sẽ chống cự được tôi không?"

"Không! Tôi ngồi như vậy đố anh làm gì được..."

"Bẹt"

Âu Dương Thiên Kỳ vỗ mông của cô một cái.

"Hợp tác thì trò chơi nhẹ nhàng...Bé cứ nghịch thế này...anh trois vào đấy. Nằm xuống!"

Thiên Kỳ quát lớn khiến cô rụt rè rồi thừa thời cơ anh nắm lấy cánh tay cô kéo xuống, hai tay cô ôm mặt.

Chết thì chết, mất thì mất sợ cái gì!

Nếu mọi chuyện đã đến nước này...thì chiến thôi!

Ít ra người đàn ông này cũng gọi là cực phẩm, hàng hiếm nên cũng đâu có mất mát gì!

Thiên Kỳ thấy đã khống chế được cô, khoé môi nhếch lên dạng chân cô ra rồi đặt thứ ấm nóng bên ngoài.

"Ư..."

Hạ thân cô dần khó chịu hơn khi anh liên tục cọ xát bên ngoài, anh bắt đầu đẩy nhẹ thân hình lực lưỡng đến. Vật thể to lớn bắt đầu trượt vào bên trong, mới vào một chút mà cô đã lấy tay nắm lấy gas giường thật chặt.

Âu Dương Thiên Kỳ cũng khẽ rên.

"Khít quá"

"Ưm...a~không"

Mỗi một câu nói anh lại nhấn sâu vào một chút ít, cho tới khi lút quá nửa cây gậy thần thì anh thúc mạnh.

Phập

Phập

Trán cô bắt đầu xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng, cô nắm lấy tóc anh, bóp cổ anh.

"Chết tiệt, anh có biết đau lắm không?"

"Không"

"Bạch bạch"

Động ái muội vang lên, nơi kết hợp giữa cô và anh đã mượt mà trơn chu hơn, anh đẩy càng ngày càng mạnh cho tới khi vật thể to lớn bị trôn vùi hoàn toàn vào bên trong chạm tới cổ tử cung của Bích Thảo.

"Ựa"

Cô há hốc mồm, hai mắt trợn ngược, tay chạm lên vai người đàn ông kia. Trước anh thì cô như là người tí hon còn anh là quái vật khổng lồ.

"Phù...phù...này, ch...chậm lại"

Anh nhấn bụng cô rồi dồn dập ra vào thật nhiều lần hơn.

Tuy căn phòng không có nước biển nhưng vẫn có sóng vỗ là có thật.

"Hự"

"Phạch"

"Hự...hự"

"Ngon thật đấy, nhưng mà cơ thể có hơi nhỏ"

"Anh nói gì chứ? Ra ngay cho tôi"

"Gọi chú đi em, tôi lớn tuổi hơn em nhiều đấy!"

Cô ngơ ngác ngỡ ngàng.

Ơ! thế mình mới là người ngu ngốc à!

Chẳng lẽ anh lại biết được tuổi của cô, từ nãy tới giờ xưng hô thế kia mà giờ đổi sang kiểu khác.

Anh tiếp tục ra vào nhịp nhàng, ánh mắt cô mơ hồ nhắm nghiền lại thì đột nhiên cơ thể cô từ đuôi giường bay thẳng lên đầu giường vì cú thúc đẩy mạnh mẽ.

"Ôi dồi ôi, đồ lưu manh, đồ quái vật"

"Chửi tôi sao? Hửm"

Anh đưa tay nắm lấy một bên ngực của cô bóp chặt, xoa nắn, tay anh luồn xuống lưng của cô bế lên chuyển động tác.

"Ưm, tha cho tôi"

"Không thể tha thứ"

Giọng nói đáng sợ, cô im bặt.

Vậy là cuối cùng cô tiểu bạch thỏ nhỏ cũng bị người ta ăn sạch, thợ săn thì cũng có thể trở thành con mồi, lừa tình thì cũng bị làm tình vậy thôi.

"Ưm~"