Dụ Hôn: Lão Công Của Tôi Là Ác Ma

Chương 37: Gọi chú là anh






"Đừng làm loạn"

Chất giọng khàn khàn của anh vang lên sau đó đưa bàn tay to lớn đến đan vào tay cô, nắm chặt nhấn vào thành bờ tường.

"Chẳng phải em sợ chú ba mình à. Mà không ngoan tôi sẽ gọi chú ấy quay lại đấy!"

Cô bị anh doạ sợ liên tục lắc đầu "Chú. Đư...đừng mà"

Đối với người ngoài cô là một người khó ai đụng được, như một bông hoa hồng kiêu hãnh có gai nhưng để mà nói nếu đứng trước anh lại như con mèo nhỏ yếu đuối, bị khuất phục.

"Gọi tôi là anh. Hiểu không...? Tôi không muốn em gọi là chú"

"...."

"NHANH LÊN!" anh ra lệnh.

Bích Thảo bị anh quát cho hú hồn hú vía lắp ba lắp bắp trả lời "An...anh"

"Sao?"

"Anh Thiên Kỳ"

Cô gái nhỏ khóc thầm trong lòng, gọi cái chú này là anh thì có hơi ngượng miệng nhưng rồi cũng không quan trọng bằng việc bị anh trừng phạt.

Thiên Kỳ nhếch miệng cười nhạt cúi xuống thơm vào má cô, vào môi nhỏ của cô. Một lần nữa sự yêu thương của anh ập đến, một lần nữa cô lại cảm thấy mộng mị khẽ khép đôi hàng mi lại.

Phải nói là kĩ thuật hôn của người đàn ông này quá bá đạo đi, khiến cô gái nhỏ nào đó bị thao túng tâm chí mất rồi, không thể ngừng thưởng thức lấy. Thật là kích thích.

Cũng không tồi, hoá ra hôn lại khiến mình say đắm như vậy!

Bích Thảo chớp đôi mắt nhìn ngắm người đàn ông kia đang nhắm nghiền mắt trước mặt hôn cô, làn da của anh còn đọng lại vài giọt nước nhỏ, đôi lông mày đen láy, vầng trán cao càng thêm nổi bật cuốn hút cô.

Đẹp trai quá...!

Bích Thảo nghĩ thầm trong lòng.

"Ưm...ưm~"

Sau hột hồi cuống quýt, đang hôn nồng cháy bỗng Thiên Kỳ lại dừng lại buông tha cho môi nhỏ của cô. Bích Thảo bất ngờ.

"Sao...sao lại dừng lại? Chú yếu sức à"

Cô ngơ ngác hỏi câu đó khiến Thiên Kỳ ngớ người. Theo như suy nghĩ của anh thì đáng ra cô phải phản đối mãnh liệt chứ nhỉ. Bị cô sỉ nhục anh nhìn cô chằm chằm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi vì dám đắc tội với mình.

"À..không phải chú, là anh"

Cô khuơ tay nói, mặt ngượng ngùng gãi mặt nhìn đi chỗ khác.

Trời ơi, Bích Thảo ơi là Bích Thảo, hồi nãy mày nói cái quái gì vậy hả...

"Thế...thế...hôn xong rồi nên tôi....tôi à không...cháu đi về đây"

Bích Thảo quay người lại nắm lấy thành nắm bằng sắt của hồ bơi để trèo lên bờ.

"Em muốn đi đâu"

Bích Thảo lạnh sống lưng, sợ sẽ bị người kia làm khó dễ liền leo tọt lên, cuối cùng thì cũng đặt chân lên được bờ. Vì quần áo bị nước ngấm vào nên cơ thể có chút nặng, nhiều giọt nước chảy xuống đất thành bừng bỗng một.

Vui mừng chưa lâu cô ngoảnh đầu lại thì.

"Á..."

Thiên Kỳ tiến đến khiến cô ngã luôn xuống đất, còn anh nằm bè lên người cô. Bờ ngực ép sát vào thân thể to lớn của anh. Bàn tay anh nắm lấy hai tay cô khoá trụ lên đỉnh đầu

"Hồi nãy em nói ai yếu" Anh ghì giọng nói bên tai cô.

Có chút choáng váng, cô trả lời "Cháu....nhầm"

Anh bóp lấy vùng eo đang hở ra vì chiếc áo quá ngắn của cô khiến cô giật nảy mình, cơ thể vặn vẹo dưới thân anh. Không để cô gái chờ đợi lâu, Thiên Kỳ cúi xuống **** *** vành môi sau đó xuống cổ, vùng xương quai xanh.

Bích Thảo ngọ nguậy cổ liên tục nhưng cũng đành bất lực vì sức anh quá mạnh. Tay đang đặt ở vùng eo cô cũng luồn xuống lưng kéo cơ thể cô cong lên cao thành hình cây cầu uốn lượn vô cùng nóng mắt.

"Dừng...dừng lại đi, chẳng phải chú...à...anh bảo là chỉ hôn thôi sao?"

"Hôn...đương nhiên tôi sẽ hôn đủ số lượng, nhưng mà...em hồi nãy đắc tội với tôi rồi thì chưa chắc chỉ một mình hôn..."

Giọng nói anh có chút biến thái, những dấu đỏ hình trái dâu đã hiện lên cổ cô dày đặc.

"Anh...đừng mà, hồi nãy chỉ là lỡ lời thôi...không...không phải yếu sức mà là yếu sinh lý"

Mặt anh xám xịt lại, trong ánh sáng mờ ảo của ánh điện chiếu đến lại càng thêm đáng sợ hơn, ác ma hơn. Giọng nói như âm vang đến từ địa ngục.

"Được lắm, Bích Thảo. Bây giờ tôi sẽ chứng minh cho em thấy yếu sinh lý sẽ như thế nào"

"Dừng lại, không được...!" tay cô bị anh nắm chặt nhưng vẫn vặn vẹo điên cuồng muốn thoát.

"Nếu mà còn phản kháng nữa thì tôi sẽ hôn nát môi em"

Hồi nãy cô phản kháng đuối cả sức, bây giờ không thể nào trống cự nổi nên nằm yên luôn. Bức quá, cô dở nước mắt cá xấu. Nước mắt trực trào.

"Hic hic, ép người quá đáng. Ỷ mạnh hiếp yếu, đồ cầm thú...huhu"

"Chậc"

Thiên Kỳ nhướn một bên mày lên, hành động của anh cũng dừng lại nhìn cô gái oà khóc dưới thân.

"Huhuhu, cháu xin lỗi...xin lỗi anh được chưa. Đây này...muốn chém muốt giết gì thì làm đi này"

Thiên Kỳ anh lại đi chọc nhầm phải cái đứa trẻ con rồi. Thấy cô khóc oang oang lên mà anh bất lực cũng chẳng còn muốn trêu cô. Sau một hồi...

"Em có nín đi không?"

"Hic...hic..."

"Tôi tha cho em"

Cô ngừng khóc, mắt sáng lên "Ok"