Cố Tương ngồi xuống ghế sô pha ăn
“Muốn con giúp cứ bảo là giúp đỡ đi, đừng nói
như kiểu mẹ vì muốn tốt cho Con vậy.”
Thấy cô nói như vậy, thái độ
của mẹ mềm xuống, “Được
rồi, cô đã trưởng thành, cánh
cứng cáp rồi, muốn nhờ cô
làm gì còn phải cầu xin cô
nữa! Chu Mạnh đã nói
chuyện xong với người ta rồi,
ngày mai đi gặp mặt.
Chắc
con không muốn nhìn thấy
nhà họ Mạnh phá sản chứ hả!
Phá sản rồi chúng ta sẽ mất
hết tất cả đấy! Trước kia mẹ đi
theo bố con đã không có cái gì
rồi, còn ngày ngày bị bố con
đánh nữa.
Từ khi lấy chú
Mạnh, cuộc sống của mẹ mới
tốt hơn một chút.
Nếu nhà bị
phá sản thì nửa đời sau của
mẹ làm sao sống đây?
Mevmagantian huolisen
vừa lau nước
Có đôi khi, nước mắt nói đến cái là đến luôn,
chẳng khác gì một đứa trẻ.
Cố Tương cũng đã từng sống qua quãng thời
gian nghèo khó rồi.
Mặc dù hiện giờ cuộc sống của cô rất tốt,
nhưng trước kia khi ở cùng với bố, đến cả
học phí cũng không có mà đóng.
Bố không
trả được tiền là lại bảo cô đi tìm mẹ mà đòi.
Hiện tại nghe mẹ nhắc đến, cô cũng nhớ tới
bố.
Giờ phút này, cô nhìn dáng vẻ khóc lóc kể lể
của mẹ đành nói: “Thôi mẹ đừng khóc, con
đi là được chứ gì?”
“Con mặc kệ, con không muốn lấy đâu.
Nghe
nói tên già họ Giang kia khắc vợ, mấy vị hôn
thế trước đó của ông ta đều bị ông ta khắc
chết! Mẹ muốn con vào nhà đấy chẳng phải
là muốn gϊếŧ chết con sao?”
Buổi chiều, Cố Tương đứng trong thang máy
nhớ tới lời nói hôm qua của Mạnh Nghiên,
lúc ấy cô thấy phiền vì những lời mẹ nói nên
mới nhất thời máu nóng bốc lên đầu mà đồng
ý.
Bây giờ nhớ lại những lời Mạnh Nghiên nói,
cô đột nhiên nghĩ đến chuyện cái tên họ
Giang kia sẽ không thực sự khắc vợ đấy chứ?
Mặc dù chuyện thế này rất hoang đường,
nhưng không có lửa thì làm sao có khói!
Khi nhớ tới chuyện mẹ thương Mạnh Nghiên
mà không hề thương cô nên mới bắt cô đi, cô
không khỏi cảm thấy mình thật đáng buồn.
Đúng lúc này điện thoại di động đổ chuông,