Dụ Hoan

Chương 20: Xác định (2)




Hứa Hâm theo bản năng nói ra tên nơi mình đang đứng, nói xong liền có chút hối hận.

"Được rồi, tới Ngọc Xuân quán chờ mình."

Ngọc Xuân quán là một trong những nhà hàng nổi nhất nhì thành phố, gồm sáu tầng, thiết kế theo kiểu thời xưa, toàn bộ kiến trúc bên trong cũng đều là theo hơi hướng cổ kính, nơi này không chỉ sang trọng bậc nhất mà ngay cả giá cả cũng cực kỳ dọa người.

Thật ra ban đầu cô định không tới, thế nhưng không hiểu sao bước chân lại không nghe theo sai khiến, bước về phía Ngọc Xuân quán.

Nhân viên phục vụ ở đây ăn mặc trang điểm giống hệt các tiểu nhị trong khách điếm thời xưa, bọn họ vừa trông thấy Hứa Hâm liền nhiệt tình vây quanh chào mời khiến cho cô phải căng da đầu mà đi vào.

Hứa Hâm ngồi trên tầng năm, dựa vào cửa sổ, gió khẽ luồn qua tóc cô khiến chúng nhẹ nhàng bay lên.

Từ góc độ này có thể quan sát được toàn bộ khung cảnh thành phố, phía trước là cả một mảng trời mênh mông sáng rực lấp lánh ánh đèn đường phố, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy những âm thanh ồn ã của xe cộ phía bên dưới.

Hứa Hâm vươn tay, có cơn gió mát lướt qua người cô. Cô hít vào một hơi thật sâu sau đó lại thở hắt ra, tâm tình buồn bực nhiều ngày nay bỗng chốc như hoá thành hư không, nội tâm rối loạn cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại.

Rất nhanh sau đó Bùi Tây liền xuất hiện, "Muốn ăn gì không?"

Hứa Hâm gật gật đầu.



Bùi Tây gọi một bát mì, giá còn cao hơn thứ cô vừa ăn gấp mười lần, sau đó lại gọi cho cô vài món điểm tâm ngọt.

"Trước kia cậu từng tới đây rồi à?" Hứa Hâm nâng má, nghiêng đầu hỏi.

Bùi Tây đã nhiều ngày không thấy dáng vẻ này của cô, hai mi mắt cười rộ lên cong cong, giống như đang âm mưu một ý đồ xấu xa nào đó, cậu bỗng nhiên ngẩn ra.

"Ừ."

Hứa Hâm không nói nữa, lẳng lặng nhìn ra phía ngoài cửa sổ.

Tuy vừa nãy đã ăn rồi nhưng cuối cùng cô vẫn chén sạch đĩa bánh ngọt kia, dù sao mùi vị cũng không tới nỗi nào.

Sau khi ăn xong cả hai cũng không vội vã trở về luôn, Bùi Tây dẫn cô đi dạo trên đường nhỏ hướng về phía bờ sông. Đê đập hai bên bờ đều đã sáng đèn, thỉnh thoảng lại trông thấy một vài chiếc du thuyền chạy qua giữa sông. Nơi bọn họ đang đứng không có nhiều người mấy, nếu như có thì cũng toàn là những người tới để tản bộ, hóng mát.

Hai người sóng vai đi bên nhau, Hứa Hâm bỗng nhớ tới lần trước lúc Bùi Tây tới tìm mình cũng là cảnh tượng giống thế này. Cô lặng lẽ nắm chặt tay, lòng bàn tay lúc này dường như vẫn còn có thể cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của cậu.

Quả thật ngày xưa là do cô động tâm đi trêu chọc cậu trước, hiện tại cũng chẳng khác gì, đúng là đáng giận mà.

Cánh tay đang rũ xuống của hai người lơ đãng chạm vào nhau, cả hai đều sửng sốt.

Hứa Hâm cúi đầu nhìn từng phiến gạch lát, thầm đếm bước chân của mình, nội tâm cũng đang yên lặng đếm ngược.



Cả hai rút tay lại, Hứa Hâm định vươn tay túm lấy cổ tay Bùi Tây để cầm nhưng kết quả lại bị cậu nắm chặt lấy.

"Bùi Tây... Cậu..."

Hứa Hâm hít vào một hơi thật sâu, lấy dũng khí mở miệng hỏi, "Bùi Tây, cậu thích mình không?"

"Thích." Không che dấu, không do dự, nghe được đáp án này từ người mình yêu, khoé mắt Hứa Hâm bỗng chốc đỏ bừng lên.

Bùi Tây nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng.

"Đừng sợ."

"Có mình đây rồi."

"Đừng trốn nữa......"

Khoé mắt Hứa Hâm lúc này như loáng thoáng trông thấy có con thuyền nhỏ lướt qua, trên đó dường như có bóng dáng ai đó đang hét lên thật to.

Cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, ngẩng đầu nghênh đón nụ hôn đang rơi xuống của Bùi Tây.