Dụ Hoan

Chương 14: Nụ hôn đầu tiên (1)




Hứa Hâm kéo tay Bùi Tây xuống, nhón chân, mang theo ý cười nói thầm bên tai cậu: "Quan hệ của chúng ta chẳng phải là chị em kém nhau 10 phút đấy sao?"

Bùi Tây sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm với Hứa Hâm, càng vi diệu hơn nữa là, Hứa Hâm chỉ ra đời sớm hơn cậu đúng mười phút.

Vậy nên, ở đây cô chính là chị cả. (⌒▽⌒)

Hứa Hâm lấy dũng cảm, hôn "bẹp" một ngụm vào má Bùi Tây, ngay sau đó liền bỏ chạy.

"Ngủ ngon nhé em trai."

Như là sợ hãi Bùi Tây sẽ đuổi theo, Hứa Hâm một đường chạy thẳng về phòng.

Đóng cửa lại, tim cô mãnh liệt đập thình thịch như tiếng sấm vậy!

Hứa Hâm ngồi trước bàn, thật lâu cũng không động đậy, não bộ còn đang bận tua lại cảnh tượng vừa mới diễn ra.

Cuối cùng, cô vươn tay, chạm nhẹ vào môi mình.

Giống nghĩ đến cái gì đó, lại nở nụ cười, vẻ mặt ngọt ngào.

Hứa Hâm lôi một quyển vở mới ra, cô lật trang đầu rồi viết mấy chữ to đùng: "Kế hoạch quyến rũ Bùi Tây".

Lật sang trang bên, cô nghĩ nghĩ, vẫn chưa có kế hoạch nào cả.

Quyến rũ thế nào bây giờ?

Bùi Tây hiện tại...... Chắc là cũng thích cô nhỉ?

Hứa Hâm cắn cắn môi, cô thừa nhận bản thân mình vô cùng tham lam, thứ mà cô muốn, đâu phải chỉ là một chút thích kia của cậu.

Cô muốn Bùi Tây toàn tâm toàn ý chỉ thích một mình Hứa Hâm mà thôi.

Hứa Hâm có du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu vô cùng mãnh liệt đối với những thứ mình thích, khi còn nhỏ đã thích thứ gì thì nhất định sẽ không chịu nhường cho ai khác, kể cả là khách quý tới nhà cũng không, mặc dù Hứa Tuệ Anh đã nghiêm khắc răn dạy nhưng tật xấu này mãi vẫn không thể bỏ.



Hứa Hâm cắn cắn đầu bút, cúi đầu viết mấy chữ, viết xong lại thấy không được bèn xé tờ giấy đi.

***

Thứ bảy.

Tối hôm qua Hứa Hâm vì kế hoạch vĩ đại của mình mà mãi tận khuya mới ngủ, lúc tỉnh dậy đi xuống tầng đã thấy Bùi Tây đang đợi cô để cùng ăn cơm trưa rồi.

Ăn xong, cô nằm liệt trên sô pha cho tiêu cơm.

Một bóng ma lướt qua mặt cô, là Bùi Tây.

Hứa Hâm đang nằm nhoài người ra ngửa đầu nhìn cậu, giây tiếp theo chợt nghĩ, tư thế ngồi như này không phải là đang lấy lỗ mũi nhìn cậu ư? Có phải cực kỳ xấu hay không?

Cô lập tức ngồi thẳng người dậy.

Bùi Tây đi đến sô pha ngồi xuống cạnh cô.

"Xem phim à?"

"Hử?" Hứa Hâm có chút không phản ứng kịp, "À ừ! Xem! Mình muốn xem phim kinh dị, càng khủng bố càng tốt."

Tối hôm qua Hứa Hâm lên mạng tìm kiếm đủ các thể loại bí quyết "cưa trai", trong đó có một cái viết thế này: Xem phim kinh dị với người ấy rồi tỏ ra sợ hãi, nhân cơ hội rúc vào trong lồng ngực đối phương.

Này có phải hơi quá phô trương không nhỉ, từ nhỏ gan cô đã rất lớn, phim kinh dị đối với cô mà nói không đáng kể chút nào.

Bùi Tây nhìn cô một cái, sau đó tìm phim, tìm được một bộ của Nhật Bản, ảnh bìa trông vừa âm trầm lại khủng bố.

Hứa Hâm chú ý, tìm kiếm cơ hội thích hợp.

Ai ngờ bộ phim chiếu được quá nửa thì Hứa Hâm mới nhớ ra kế hoạch vĩ đại của mình, thật bất lực, mới vừa nãy cô vẫn còn đang trầm mê với suy nghĩ liệu nữ quỷ nhiều mắt kia có phải là kẻ chủ mưu gây ra mấy chuyện tác oai tác quái hay không, xém chút nữa là quên luôn cả chính sự.

Trong thôn liên tiếp xảy ra những chuyện kì lạ, ban đêm liên tục có vài người chết đuối trong hồ, thậm chí có người còn nghe thấy cả tiếng khóc than nỉ non của phụ nữ ngay bên hồ nữa.

Vậy nên mấy người trong thôn đều quyết định buổi tối tới hồ để khám phá bí ẩn.



Bốn phía âm trầm, chỉ thấy kẻ dẫn đầu nhóm người giơ giơ ngọn đuốc, gió thổi qua, ánh lửa suýt chút nữa bị thổi tắt.

Phối hợp với âm nhạc rùng rợn càng khiến cho người ta có chút sởn tóc gáy.

Hứa Hâm quay sang ngắm Bùi Tây, cậu đang xem vô cùng nghiêm túc, cô lại lặng lẽ quay đầu lại tiếp tục bộ phim.

Nữ quỷ đột nhiên từ trong hồ bò ra, nửa thân dưới vẫn còn ở trong nước, tóc dài ướt đẫm dán vào mặt khiến cho hơn phân nửa khuôn mặt cô ta đều bị che lấp hết đi.

Hứa Hâm ôm chặt lấy cánh tay Bùi Tây, nhéo giọng, nũng nịu nói, "Bùi Tây mình sợ, thật sự hù chết mình rồi huhu."

Trên mạng nói, muốn ỷ lại vào đàn ông một cách đúng đắn nhất, nhất định phải cho họ thấy bộ dạng nhu mì yếu đuối của mình, kíƈɦ ŧɦíƈɦ ý muốn được chở che, bảo vệ của phái nam dành cho phái nữ.

Nhưng... cái giọng nói này là như thế nào, tới cả Hứa Hâm cũng chịu không nổi mà run lên, đây mà là giọng của cô lúc làm nũng á?

Cứ như là có quỷ bám trên người thật vậy.

Bùi Tây xoay người nhìn cô, Hứa Hâm lập tức buông cánh tay cậu ra, nói, "Mình...... Cậu coi như mình chưa nói gì đi......"

Hứa Hâm còn ha ha cười khan hai tiếng.

Bùi Tây thâm trầm nhìn cô, tắt TV đi, "Nếu sợ thì không cần xem nữa."

TV bị tắt, cả phòng khách nháy mắt an tĩnh trở lại, thậm chí còn có thể nghe được tiếng hít thở của cả hai vô cùng rõ ràng.

Thấy ánh mắt người bên cạnh vẫn luôn nhìn mình chăm chú, Hứa Hâm há miệng định nói, cuối cùng lại không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.

Ánh mặt trời phía sau cửa sổ chiếu vào người cậu, Hứa Hâm ngồi đối diện, có thể nhìn thấy cả lông tơ tinh tế trên mặt Bùi Tây.

Sống mũi cao thẳng, trông hệt như một tác phẩm nghệ thuật được điêu khắc từ một người nghệ nhân lành nghề vậy. Ánh mắt Hứa Hâm dời xuống, dừng lại trên môi cậu, không giống như đôi môi hồng nhuận no đủ của Hứa Hâm, môi Bùi Tây là môi mỏng. Môi mỏng là người lãnh đạm, cô cũng chẳng nhớ rõ là mình từng đọc qua câu này ở chỗ nào nữa.

Hầu kết Bùi Tây hết lăn lên lại lăn xuống.

Quả nhiên là muốn gϊếŧ chết cô đây mà!