Dụ Hoan - Điềm Điềm

Chương 29




Ngày mà mọi thứ phải kết thúc cuối cùng cũng đã tới, không hiểu sao trong lòng ai nấy cũng đều cảm thấy bình tĩnh tới lạ thường.

Dường như sau khi thi xong đại học mọi áp lực đều được buông xuống, lúc này dù kết quả có thế nào đi chăng nữa thì cũng đã không còn quan trọng nữa rồi.

Lễ tốt nghiệp, tiệc cảm ơn thầy cô, tiệc chia tay bạn bè.....

Có lẽ là do đã phải chịu áp lực lâu lắm rồi nên khi bỗng nhiên được thả lỏng, có không ít người còn chưa kịp thích ứng lại.

Hiện tại mới chỉ ba ngày trôi qua sau khi kỳ thi đại học kết thúc, cảm xúc buồn bã sau khi chia tay tạm thời bị dẹp qua một bên, lúc này trong phòng Karaoke cả bọn đang nhao nhao vui sướng ầm ĩ với nhau.

Hứa Hâm ngồi bên cạnh Bùi Tây, lẳng lặng nghe đám bạn ca hát.

Thậm chí có người còn dám uống rượu lấy can đảm, hát cho Hứa Hâm nghe một bản tình ca.

Khán giả xung quanh thấy thế liền bắt đầu ho khan, im lặng ngồi hóng hớt diễn biến vở kịch.

Bùi Tây vô cùng bình tĩnh, cầm đồ uống trên bàn lên rồi đưa đến trước mặt Hứa Hâm, tự tay cầm cho cô uống.

Hành động rất đơn giản, thế nhưng lại đủ để tuyên bố rõ chủ quyền.

Vẻ mặt chàng trai trên sân khấu bỗng trở nêm ảm đạm trong nháy mắt, thế nhưng cậu ta cũng rất biết điều, vội vàng hát xong rồi đưa mic cho người bên cạnh.

Có một số chuyện vốn dĩ không thể miễn cưỡng.

Tình cảm cũng vậy.

Tống An An ngồi trong góc phòng cùng đám bạn, uống hết ly này tới ly khác, Hứa Hâm không nhịn nổi mà liếc mắt nhìn cô ta một cái.

Một cảm giác khó tả đột nhiên dâng lên trong lòng Hứa Hâm, cô túm chặt lấy tay Bùi Tây, cậu nghiêng đầu, dùng ánh mắt dò hỏi xem có chuyện gì.

Cô lắc lắc đầu.

Thật may mắn là bọn họ được ở bên nhau.

Bùi Tây rút tay ra, sau đó lại phủ lên thêm lần nữa, lần này, mười ngón tay của cả hai đan vào nhau thật chặt.

***

Về đến nhà, bên trong đèn bật sáng trưng.

Hứa Hâm hoảng sợ, nháy mắt hoàn hồn lại, định rút tay ra khỏi Bùi Tây.

Cuối cùng kết quả vẫn bị cậu nắm chặt không buông.

"Bùi Tây, anh buông ra nhanh."



Ngay sau đó cửa liền bị Hứa Tuệ Anh mở ra.

Rất nhanh bà đã trông thấy hai tay đang nắm chặt vào nhau của bọn họ.

"Vào đi." Vẻ mặt Hứa Tuệ Anh vô cùng bình tĩnh, nhìn không ra điều gì khác thường.

Bùi Kỷ Quân ngồi trong phòng khách xem TV, thấy bọn họ đã về liền cười nói: "Chơi có vui không?"

Hứa Hâm vẫn còn hoảng, nghẹn họng không nói được câu nào nên đành để Bùi Tây trả lời thay, "Cũng được ạ."


Phòng khách nháy mắt lại trở nên yên tĩnh, Hứa Hâm dường như có thể nghe thấy nhịp đập mãnh liệt của tim mình lúc này.

"Định đi đâu chơi nữa không?" Bùi Kỷ Quân lại hỏi.

Hứa Tuệ Anh cũng đi tới rồi ngồi xuống ngay cạnh Bùi Kỷ Quân.

"Bọn con định đi trấn Y." Vẫn là Bùi Tây trả lời.

"Sao không đi chỗ nào xa hơn mà lại tới đó, nhỡ Tiểu Hâm không vui thì sao?"

"Trấn Y cũng không tới nỗi nào đâu ạ......" Hứa Hâm tim đập như sấm, xấu hổ ngẩng đầu liếc mắt nhìn hai bậc phụ huynh một cái.

"Thật ra đi đâu không quan trọng, miễn hai đứa thấy vui là được rồi. Tiểu Hâm, bất kể con lựa chọn cái gì, mẹ cũng sẽ luôn ủng hộ quyết định của con."

Những lời này dường như còn có cả ẩn ý khác, Hứa Hâm có thể lờ mờ đoán ra đó là gì.

Bùi Tây lặng lẽ siết chặt tay cô.

Nhìn bóng dáng bọn trẻ dắt tay nhau đi lên tầng, Hứa Tuệ Anh lo lắng nhíu mày.

Bùi Kỷ Quân thấy thế liền ôm bà xã của mình vào lòng, giọng điệu an ủi: "Con cháu đều có phúc của chúng nó, Tuệ Anh, em không cần phải lo lắng."

"Nhưng mà......"

"Được rồi, không phải như vậy cũng khá tốt sao, về sau cũng không cần phải lo lắng chuyện có người cảm thấy con dâu, con rể tương lai không phù hợp nữa rồi."

"...Anh cũng biết lo xa quá nhỉ."

...

Lúc này trên tầng Hứa Hâm đang bị Bùi Tây ôm vào trong ngực, muốn giãy giụa thoát ra nhưng toàn thân đều đã mềm nhũn từ lúc nào.

Dần dần nhịp đập mãnh liệt cuối cùng cũng bình ổn trở lại, Hứa Hâm hít một hơi thật sâu, kiễng chân cắn vào môi Bùi Tây một cái.

Không nặng không nhẹ, Bùi Tây thốt ra một tiếng suýt xoa trầm thấp.

Bùi Tây ôm người trong lòng thật chặt, đầu vùi vào hõm vai cô, nở một nụ cười đầy thoả mãn.



Hứa Hâm vốn định nói vài câu, thế nhưng miệng đã há ra một nửa lại không thể thốt nổi thành lời.

Sau đó cô quyết định không nói gì nữa, lẳng lặng dùng sức, ôm chặt lấy Bùi Tây.

***

Trấn Y cách thành phố A không xa lắm, thậm chí còn có cả tuyến xe đi lại giữa hai nơi.

Lần đầu tiên Hứa Hâm tới đây là lén lút đi theo Bùi Tây, còn lần này là tới cùng Bùi Tây.

Ngồi trên xe bus, cô dựa vào vai Bùi Tây, chu chu miệng nhỏ đòi Bùi Tây lấy nước ép trái cây cho cô uống, trông vô cùng vui vẻ.

Do có Bùi Tây dẫn đường nên lần này Hứa Hâm không bị đi lạc giống như lần trước nữa.

Cậu dẫn cô đi xuyên qua từng con hẻm nhỏ trong khu phố, cũng nhờ vậy mà Hứa Hâm biết thêm được một vài cửa tiệm lâu đời ở nơi đây.

Lần trước tới đây chủ yếu là bám theo Bùi Tây, cuối cùng còn đi lạc nên vẫn chưa kịp ngắm kỹ càng cảnh sắc nơi này.

Lần này bọn họ bước đi vô cùng chậm rãi, vậy nên Hứa Hâm có thể thoả sức mà ngắm nghía cảnh vật xung quanh. Với cả thỉnh thoảng Bùi Tây cũng chêm thêm vài câu giới thiệu, khiến cho Hứa Hâm càng thêm thích nơi này.

Trấn Y quả nhiên là một địa điểm vô cùng lý tưởng để tránh nóng, hai bên bờ sông mọc lên rất nhiều cây tán rộng. Ngoại trừ du khách ra cũng có rất nhiều người già cầm quạt hương bồ đang chơi đùa cùng cháu của mình.

Cả hai đi lên núi bằng một con đường nhỏ, người xung quanh cũng dần dần ít đi.

Cả đường đi Hứa Hâm đều bị Bùi Tây nắm tay thật chặt, cô cũng không tỏ vẻ gì, thậm chí còn vui vẻ mà thuận theo cậu.

Tới nơi cần tới, xuất hiện ngay trước mắt chính là hình ảnh ba bia mộ nằm song song với nhau.

Hứa Hâm kinh ngạc, "Bùi Tây......"

Bùi Tây nở một nụ cười dịu dàng, nhẹ nhàng kéo tay cô, dắt cô đi tới trước từng tấm bia mộ.

Bùi Tây đặt tay cô lên từng ngôi mộ, ngay sau đó cũng phủ tay mình lên, bao lấy bàn tay cô.

Sau khi Bùi Tây buông tay cô ra, Hứa Hâm liền xoay người, nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

"Sau này chúng ta trở về đây nhiều hơn nhé."

"Được."

"Lần sau mang theo hoa được không, lần này tay không tới đây, hy vọng là ông bà ngoại và mẹ sẽ không trách chúng ta."

"Được."

[HOÀN]