Dụ Hoan - Điềm Điềm

Chương 27




Vào lúc tình yêu của Hứa Hâm và Bùi Tây đang phát triển ổn định thì quãng thời gian học trung học cũng đã trôi qua được hơn phân nửa. Sau lễ tốt nghiệp của đàn anh đàn chị, rất nhanh đã có thể trông thấy những gương mặt mới của đàn em.

Áp lực của học sinh cuối cấp càng ngày càng tăng, thậm chí còn có một số người do không chịu nổi mà trở nên khủng hoảng tinh thần.

Rất may là Bùi Tây và Hứa Hâm không nằm trong số đó.

Bùi Tây vẫn luôn giữ vững vị trí đầu bảng của mình, thành tích của Hứa Hâm cũng không tồi, nhờ có sự đốc thúc liên tục của Bùi Tây mà cô luôn nằm trong top 10 cao nhất.

Điều duy nhất khiến cho bọn họ bối rối, chính là việc Bùi Kỷ Quân với Hứa Tuệ Anh không biết có phải do cảm thấy trước kia bản thân không dành đủ thời gian cho con mình hay không mà kể từ khi bọn họ lên cuối cấp, thời gian hai người ở nhà bỗng nhiên tăng mạnh hơn trước.

Ở trường có một số điều điều cấm kỵ, không thể nào quá mức trắn trợn, táo bạo được. Thế mà khi về nhà rồi cũng phải đề phòng liên tục, không lúc nào lơi là.

***

Cuối tuần, vất vả lắm mới có dịp Bùi Kỷ Quân với Hứa Tuệ Anh có việc phải đi ra ngoài, dù sao cũng đã lâu rồi hai người chưa được ở riêng với nhau.

Kể từ sau lần "khai trai" trôi qua, chuyện cũng có xảy ra thêm vài lần.

Thế nhưng sau khi đi học lại thì không còn nữa.

Vốn dĩ Bùi Tây cũng không muốn làm gì, chỉ cần được ở bên cạnh Hứa Hâm là tốt lắm rồi.

Lúc Bùi Kỷ Quân với Hứa Tuệ Anh có mặt, hai người bọn họ tới nhìn nhau cũng phải thận trọng, ngay giây sau liền phải dời tầm mắt sang chỗ khác, cả ngày chỉ nơm nớp lo sợ bị phát hiện ra điều gì đó.

Thế nhưng phải nói thật, vào lúc này đây, khi Bùi Tây trông thấy Hứa Hâm đang cầm tờ đề vật lý tới tìm mình thì sắc mặt sa sầm mấy ngày qua của cậu cuối cùng cũng hiện lên chút vẻ vui mừng.

Thế mà người nào đó vẫn còn cố tình không hiểu chuyện.

"Vật lý của em không được tốt lắm, lần này còn bị kéo điểm xuống nữa. Nhỡ điểm thi đại học của em cũng không tốt, không thể học cùng một trường với anh thì phải làm sao bây giờ?"

Hứa Hâm thấy cậu mím chặt môi, trong lòng không khỏi âm thầm bật cười.

Hỏi bài vật lý là thật không giả, thế nhưng trong lòng lại càng muốn ở gần cậu hơn.

Bùi Tây thở dài, đành phải xé một tờ nháp rồi bắt đầu giảng đề cho cô.



Hứa Hâm thất thần.

Cô nhớ lúc vừa đến Bùi gia, cũng từng có một lần như này, Bùi Tây giảng bài cho cô.

Bùi Tây nói được một lúc liền ngước mắt lên nhìn Hứa Hâm, thấy dáng vẻ cô như đang đi vào cõi thần tiên vũ trụ, cậu bỗng cảm thấy có hơi buồn cười.

Bùi Tây vươn tay nhéo nhéo mặt cô, Hứa Hâm hoảng hồn giãy giụa.


"Cách làm của mấy đề này cũng giống với bài vừa nãy, thử làm xem nào."

"Được......"

Phải mất một lúc cô mới làm xong hết cả đống này.

"Thế nào, em làm có đúng không?" Giọng điệu vô cùng chắc chắn.

Bùi Tây nhanh chóng xem qua, trong lòng liền có đáp án.

"Ừm, đúng rồi."

"Vậy anh định khen thưởng em cái gì đây?"

Đúng là càn quấy, rõ ràng là cô tới hỏi chuyện trước.

Bùi Tây cười cười, duỗi tay ôm cô ngồi lên đùi mình.

Nụ hôn từng chút từng chút rơi xuống môi mềm, cuối cùng môi cậu đè nặng khóe môi cô, nói: "Đây là phần thưởng."

Hứa Hâm vừa cười vừa duỗi tay đẩy cậu ra, "Xì, khen thưởng em hay là khen thưởng anh?"

Chỉ trong chốc lát mọi chuyện đã diễn ra không theo sự khống chế của hai người.

Hứa Hâm bị hôn đến ánh mắt mê ly, tràn ngập dụ hoặc, toàn thân mềm nhũn như bông, tan trên người cậu.

Tay Bùi Tây luồn qua sau lưng Hứa Hâm, ngựa quen đường cũ cởi móc áo ra. Sau đó tay lại quay lại đằng trước, ôm lấy một bên mềm mại mà xoa nắn.

Bùi Tây định hôn cổ cô, cuối cùng lại bị đẩy ra.



Nếu như để lại dấu vết thì sẽ bị phát hiện mất......

Tuy bị từ chối nhưng nhìn thế nào cũng có cảm giác như dáng vẻ lúc này của cô đang nghênh đón cậu mau mau tới đây.

Bùi Tây buông tha, tiếp đó định cởϊ qυầи của cô ra, lần này Hứa Hâm vô cùng phối hợp, choàng tay qua cổ cậu, chủ động nâng mông lên.

Hiện tại cả người cô gần như trần trụi, chiếc áo ngực lỏng lẻo vắt hờ qua vai căn bản chẳng che đậy nổi thứ gì. Thế mà quần áo trên người Bùi Tây vẫn còn vô cùng nghiêm chỉnh.

"Đi... Khóa cửa..." Tuy Hứa Hâm lúc này đã không thể nào nói chuyện rành mạch được nhưng vẫn còn duy trì một tia lý trí cuối cùng.

Bùi Tây cố hết sức để kiềm chế, ngẩng cái đầu đang vùi trong ngực cô lên. Cậu ôm cô đặt lên trên bàn rồi xoay người đi khóa cửa, thuận tiện mở ngăn kéo, rút ra mấy cái túi nhỏ.

Hứa Hâm thấy rõ thứ Bùi Tây đang cầm trong tay là cái gì, cô biết, cậu lấy ra nhiều hay ít, chính là có ý định dùng hết chỗ đó luôn.

Vào lúc Bùi Tây định ôm cô vào lòng, Hứa Hâm liền nhấc chân chống vào bụng nhỏ của Bùi Tây, kéo dãn khoảng cách.

"Ngày mai còn phải đi học."

Lần nào cũng vậy, sau khi kết thúc cô đều có cảm giác mất hết sức lực, qua ngày hôm sau chân vẫn còn run rẩy.

Tuy nói vậy nhưng bàn chân của Hứa Hâm vẫn chậm rãi di chuyển xuống. Nơi ấy đã sớm trở nên cứng rắn, thoạt nhìn qua trông chẳng khác gì một túp lều trại.

Cô giở trò xấu, chậm rãi trêu đùa nơi đó của cậu.

Hứa Hâm ngồi trên bàn, cơ thể gần như trần trụi, hai tay chống xuống mặt bàn, thân thể ngửa ra sau, khiêu khích vật nam tính của cậu. Động tác này khiến cho nơi mẫn cảm phía dưới càng thêm rộng mở, lọt vào trong tầm mắt Bùi Tây không sót thứ gì. Nơi ấy liên tục chảy ra nước khiến cho mảnh rậm dần dần trở nên ướŧ áŧ. Do Hứa Hâm vặn vẹo cơ thể nên từng giọt nước chậm rãi rơi xuống mặt bàn.

Hứa Hâm thở phì phò, vẻ mặt động tình, cả người trống rỗng khó chịu. Mà người duy nhất có thể thỏa mãn cô kia, ngoại trừ gương mặt có hơi ửng hồng, hô hấp hỗn độn thì không còn biến hoá nào khác.

Cô dùng bàn chân, nhẹ nhàng cọ cọ hai khối tròn tròn, sau đó lại lướt dọc theo cự vật lên tới đỉnh, nhẹ nhàng nghiền nát qυყ đầυ no đủ.

Tưởng tượng cảnh một người lãnh đạm, cấm dục như Bùi Tây cùng mình làm ra chuyện xấu hổ như này, cô liền cảm thấy cực kỳ hưng phấn.

Chỉ có mình Hứa Hâm biết, dáng vẻ của Bùi Tây lúc động tình là như nào.

Cũng chỉ có mình Hứa Hâm biết, dáng vẻ lúc Bùi Tây ôm lấy cô, dùng sức xỏ xuyên cô, yêu cô...