Dụ Hoan - Điềm Điềm

Chương 12




Thứ sáu, sân vận động vô cùng vắng vẻ, thường thì sau khi tan học sẽ có nhiều người ở lại đây chơi bóng nhưng hôm nay sân được nhường lại để cho nhóm văn nghệ tập luyện.

Vào lúc Hứa Hâm đến, mọi người hầu như đã tập trung đông đủ.

Hạ Táp thấy Hứa Hâm đến liền đi tới vỗ vỗ vai cô.

Hai người đều rất ăn ý, không nói câu nào về chuyện đêm hôm đó.

Cả hai dựa vào tường, ngước nhìn đám người đang đùa nghịch đằng xa.

"Gần đây tôi có nghe được một vài tin đồn." Hạ Táp khó có được hứng thú, trêu ghẹo.

Cô nàng nâng cằm lên, hất hất, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Hứa Hâm nhìn theo hướng Hạ Táp chỉ, thấy Bùi Tây đang cùng nói chuyện với người bên cạnh thì nhíu mày.

"Có lẽ không phải là lời đồn." Ánh mắt Hứa Hâm một đường theo sát Bùi Tây, nói.

Sau đó cô Trần tới, điều chỉnh đội hình hai lần xong thì buổi tập chính thức bắt đầu.

Lần đầu tiên hợp diễn, cũng chưa có gì ăn ý cả, diễn tấu bên kia có chút nhanh, nhóm múa theo không kịp, vài người còn tập sai.

Chờ tập đến lần thứ ba thì kết quả mới đỡ hơn một chút. Cô Trần kêu dừng một lát để nghỉ ngơi.

"Ai, mệt muốn chết. Cô Trần thật biếи ŧɦái." Có nữ sinh nằm liệt dưới đất, oán giận nói.



"Nhịn một chút đi, còn hai tuần nữa là xong rồi." Một nữ sinh khác an ủi.

"À, các cậu nghe tin gì hay chưa......" Mấy nữ sinh bắt đầu tụ tập bàn tán nói chuyện bát quái.

Mấy ánh mắt tò mò không ngừng liếc qua phía bên này, ba nhân vật chính đều ở đây cả, đương nhiên ai cũng đều mong sẽ có chuyện gì đó xảy ra.


Tiếc là sự thật lại làm bọn họ thất vọng, cả ba mỗi người lại ngồi ở một chỗ khác nhau, tất cả đều điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra.

Nhưng mà người cẩn thận sẽ phát hiện, ánh mắt của Bùi Tây từ nãy giờ vẫn luôn đuổi theo Hứa Hâm, trong đáy mắt như có từng cơn sóng cuộn trào, không cách nào che dấu nổi sự kích động.

Lần tập luyện cuối cùng vô cùng thuận lợi, mọi người đều nhẹ nhàng thở ra.

Dù vậy vào lúc sắp kết thúc, Tống An An đột nhiên múa sai động tác. Mọi người đều không để ý, thế nhưng cô Trần chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra.

Sau khi xong, mọi người đều nhanh chóng dọn đồ để đi về nhà, Tống An An bị gọi ở lại.

Tan học Bùi Tây với Hứa Hâm không đi về cùng nhau, người nhiều, rất dễ bị phát hiện.

Hứa Hâm chào tạm biệt Hạ Táp trước cổng trường rồi đi ra bến xe, vừa đúng lúc có chiếc xe buýt đang chạy tới.

Ban đêm nhiệt độ giảm xuống, vừa nãy tập múa còn đổ mồ hôi, hiện tại bị gió thổi qua, có chút lạnh.

"Hứa Hâm."

Hứa Hâm quay đầu lại, có chút cảm thán, không biết đây đã là lần thứ mấy rồi.

Đôi mắt Tống An An hồng hồng, hiển nhiên là đã khóc.



"Cô biết là tôi thích Bùi Tây không?" Ngữ khí Tống An An bướng bỉnh, đi thẳng vào vấn đề.

"Năm cấp hai tôi quen cậu ấy, chúng tôi đã cùng học chung lớp với nhau ba năm trời. Cậu ấy là lớp trưởng, tôi là bí thư, chúng tôi đã làm rất nhiều hoạt động cùng nhau......" Tống An An không màng tới phản ứng của Hứa Hâm, chỉ lo kể về chuyện xưa của bản thân mình.

Tống An An kể tới chuyện giáo viên từng đùa vui rằng hai người bọn họ rất xứng đôi, Hứa Hâm rốt cuộc nhịn không được liền mở miệng ngăn cô ta lại, "Tôi không có hứng thú với chuyện này."

Tống An An gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hâm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hứa Hâm, cô biết không? Tôi không thích nữ sinh khác xuất hiện cạnh cậu ấy, cũng không thích nghe được chuyện cậu ấy có tai tiếng với nữ sinh khác từ miệng mọi người, đặc biệt là cô đấy."

Hứa Hâm nghiêm túc nhìn cô ta một cái, cười lạnh nói: "À, thế à?"

Đầu óc Tống An An này đúng là có bệnh, cô không nên so đo nhiều như vậy với cô ta.

"Cô có thể đừng quấn lấy Bùi Tây nữa được hay không?" Tống An An định túm lấy tay Hứa Hâm, Hứa Hâm theo bản năng né tránh.

Hứa Hâm lạnh lùng nhìn cô ta, "Sao cô lại cảm thấy là tôi quấn lấy Bùi Tây, mà không phải là cậu ấy quấn lấy tôi?"

"Cô thích Bùi Tây?"

Thấy Hứa Hâm không đáp, Tống An An lại nói lại, lần này, là câu khẳng định.

"Cô thích Bùi Tây."

Tống An An cười rộ lên, vẻ mặt ngoan ngoãn, so với vừa nãy cứ như là hai người hoàn toàn khác nhau, "Không có khả năng, Bùi Tây sẽ không bao giờ thích cô đâu."

Xe đã tới bến, Hứa Hâm không do dự liền chạy vội lên, cũng không thèm quay đầu lại liếc mắt dù chỉ một cái.