Dụ Hoặc Minh Tinh: Mùi Hương Của Em

Chương 56: Vợ ơi, anh về rồi




Nhìn vẻ mặt buồn bã của cô, anh lập tức ôm cô vào lòng, Tống Hiển hiểu rõ Thất Giai đang nghĩ ngợi điều gì.

- Chuyện này thật sự quá trùng hợp và bất ngờ. Anh sẽ lên tiếng đính chính giữa anh và Mã Khiết Ninh không có quan hệ tình cảm.

Cô ngước nhìn anh, dù đang buồn lòng nhưng vẫn suy nghĩ thấu đáo.

- Nếu anh lên tiếng phủ nhận thì mọi người sẽ tiếp tục đặt câu hỏi cô gái đi cùng anh rốt cuộc là ai. Đến lúc đó anh phải trả lời thế nào đây? Mối quan hệ của chúng ta cũng chưa thể công khai được.

Những lời cô vừa nói hoàn toàn đúng, đó chắc chắn là những điều Tống Hiển phải đối mặt khi muốn lên tiếng phủ nhận tin đồn từ bài báo. Lúc này, anh và cô như thể rơi vào tình cảnh "tiến thoái lưỡng nan", chẳng thể làm gì khác ngoài giữ im lặng để mặc thiên hạ gắn ghép, dù có lên tiếng cũng không xong.

Cả đêm cô trằn trọc không chợp mắt được vì nghĩ đến những chuyện xảy ra trong thời gian gần đây. Anh vòng tay ôm cô vào lòng, nhóm người hôn lên chiếc cổ trắng ngần:

- Em đừng lo lắng quá, mọi chuyện sẽ ổn thôi mà. Ngủ đi, nếu không sáng mai không thức sớm nổi đâu.

Thất Giai quay người, dùi đầu vào lòng ngực anh, lúc này chỉ cần được ở bên Tống Hiển cô sẽ cảm thấy bình yên bội phần, dù ngoài kia đang là bão tố.

———————————————

Chăm chỉ làm việc suốt ngày dài, cô trở về nhà, vừa mở cửa ra đã vô cùng bất ngờ mà thốt lên:

- Ba mẹ...sao ba mẹ lại ở đây? Ba mẹ về nước từ khi nào?

Vợ chồng Hồ lão gia đang ngồi trên ghế, nhìn thấy con gái cưng trở về họ liền nở nụ cười rồi đứng dậy:

- Ba mẹ vừa về tới sân bay lúc trưa rồi gọi taxi đến thẳng đây.

Từ Úc về nước hơn mười tiếng đồng hồ, trưa hôm nay ba mẹ đã vê đến sân bay, vậy ra từ khoảng chiều hôm qua ba mẹ cô đã lên máy bay về nước rồi sao? Thật là khiến cô bất ngờ không đỡ được.

- Ba mẹ làm con bất ngờ quá. Có chuyện gì mà ba mẹ lại về gấp thế này?

Cô bước đến ghế sofa, ngồi xuống cạnh ba mẹ. Vợ chồng Hồ lão gia nhìn nhau, ánh mắt bối rối như đang ẩn giấu điều gì đó. Hai người họ đã chờ cô ở nhà suốt mấy tiếng vì nôn nóng gặp Thất Giai mà chẳng chịu vào phòng nghỉ ngơi.

Mẹ cô cất lời:

- Ba mẹ nhớ con nên muốn về nước thăm con thôi. À, ba mẹ có mang rất nhiều món ăn ở Úc về cho con này.

Cô nở nụ cười, tuy nhiên trong lòng vẫn cảm thấy có chút gì đó bất ổn. Trước giờ ba mẹ cô chẳng khi nào đột ngột về nước thăm cô mà không gọi điện thoại báo trước với cô cả.

- Dạ, vậy ba mẹ đi tắm rồi nghỉ ngơi đi, ngồi máy bay hơn nửa ngày chắc là mệt lắm. Để con nhờ dì Mai dọn dẹp phòng cho ba mẹ.

Thất Giai nhanh nhẹn đứng dậy:

- Nào, để con phụ ba mẹ mang vali vào phòng.

Ba mẹ cô nở nụ cười, Hồ phu nhân đưa tay vuốt tóc con gái yêu quý. Vừa lúc âm thanh bấm mật khẩu cửa ra vào vang lên. Tiếng cửa vừa mở ra, giọng nói nam tính quen thuộc liền cất lời:

- Vợ ơi, anh về rồi.

Giọng nói ngọt ngào, lời lẽ đầy tình tứ, cô khựng bước, ba mẹ của cô cũng bất ngờ, họ đưa mắt hoang mang nhìn về phía cửa.

Vóc dáng người đàn ông cao ráo, mặc quần tay đen cùng áo sơ mi trắng và phối chiếc áo gile đen bên ngoài. Áo vest khoác ngoài được anh vắt trên cổ tay trái, tay còn lại xách chiếc cặp táp da màu đen.

Gương mặt tuấn tú, từng đường nét hài hòa cực phẩm. Ánh mắt ba mẹ cô nhìn anh rồi nhìn sang cô, Thất Giai toát cả mồ hôi. Biểu cảm của Tống Hiển cũng ngớ người và sốc không kém trước sự xuất hiện của ba mẹ cô ở đây.

Mẹ cô cất lời, giọng nói có chút nghiêm nghị:

- Cậu là ai?

Ba của cô cũng vội nhìn cô hỏi gấp:

- Cậu ta là ai vậy con?

Chợt mẹ cô híp nhẹ đôi mắt rồi thốt lên:

- Cậu trai này...tôi thấy quen quen...À, tôi nhớ ra cậu rồi. Lần trước Thất Giai ở bệnh viện, cậu đã nói chuyện video call với chúng tôi. Cậu là...là chủ tịch công ty đang quản lý Thất Giai.

Anh tiến đến vài bước, lễ phép cất lời:

- Con chào hai bác, con có hơi bất ngờ khi đột ngột gặp hai bác nên chưa có sự chuẩn bị tốt. Con là người yêu của Thất Giai.

Ba mẹ của cô vẫn chưa biết chuyện cả hai yêu nhau. Thất Giai đã căn dặn bà nội khoang hãy cho ba mẹ cô biết vì cô muốn lựa lúc thích hợp sẽ đích thân nói với họ. Ai ngờ đâu bây giờ lại rơi vào tình cảnh trớ trêu thế này.

Mẹ của cô quay sang nhìn con gái:

- Người yêu sao? Ban nãy mẹ nghe cậu ấy gọi con là vợ. Hai đứa đang sống chung với nhau à?

Cố đưa mắt bối rối nhìn anh, trông cô lo lắng đến tội, thật không ngờ phải đối mặt với phụ huynh trong tình cảnh này.

- Mẹ hỏi sao con im lặng? Hai đứa sống cùng nhau được bao lâu rồi?

Thất Giai cố giữ bình tĩnh đáp lời:

- Dạ cũng được một thời gian rồi. Tụi con tính thời gian tới sẽ thông báo chuyện này với ba mẹ.

Mẹ cô thở dài, trong khi ba cô im lặng lắng nghe từ hai phía.

Bà ấy có chút sốc nhẹ, đâu đó còn thể hiện vẻ tức giận trên nét mặt:

- Con là người nổi tiếng làm việc gì cũng cần phải cẩn trọng. Trước đây con còn nói với mẹ sẽ không tùy tiện yêu đương vì ảnh hưởng đến sự nghiệp. Ấy vậy mà bây giờ chưa cưới đã sống cùng nhau.

Tống Hiển nghe vậy liền cất lời chịu trận cùng cô:

- Bác gái à, con và Thất Giai thật sự rất yêu nhau. Tụi con đã tính đến chuyện kết hôn. Tuyệt đối không phải yêu đương tùy tiện.