Đu Đủ Xanh

Chương 7




Editor: Frenalis

Tùng Tâm nói với bố mẹ rằng, dù Nguỵ Hoằng có mê mẩn cô đến đâu, cô cũng không thích anh ta. Một là chiều cao của anh ta khiến cô có cảm giác như thiếu oxy, hai là anh ta chỉ biết dựa dẫm vào gia đình, dù nhà có giàu đến đâu cũng không thể gọi là tiến bộ, thêm nữa cung hoàng đạo của họ cũng không hợp nhau.

Bố mẹ Tùng Tâm biết rõ tâm tư của con gái. Từ bé, cô đã thích đến nhà Gia Mộc, nhưng anh không có ý định đến cầu hôn.

Mẹ Tú Tú nói: "Con không thích Nguỵ Hoằng thì thôi, mẹ sẽ tìm cho con người khác tốt hơn."

Tùng Tâm nghĩ, Gia Mộc chính là người tốt nhất, nhưng cô cảm thấy mình không xứng với anh.

Cô không muốn ở nhà nữa, sau bữa sáng liền chạy đến cửa hàng gạch men của Huy Huy.

Cửa hàng mở toang nhưng không có ai, có lẽ Huy Huy đã đi giao hàng. Tùng Tâm tự mình pha trà, sau đó nằm dài trên ghế sofa một cách tùy tiện.

Khi Huy Huy trở về nhìn thấy Tùng Tâm, anh ta ngơ ngác hỏi: "Cô giáo Tùng Tâm, hôm nay cô sao thế?"

Tùng Tâm hỏi ngược lại: "Huy Huy này, anh leo tường như nhẹ tựa lông hồng, chắc anh cũng có thể nhảy điệu Nuo phải không? Tại sao mỗi lần thị trấn tổ chức lễ hội lại không mời anh?"

Huy Huy nói: "Kẻ trộm nhảy điệu Nuo, thần linh không thích. Người như Gia Mộc, một học giả, thần linh mới ưa chuộng."

Tùng Tâm hỏi: "Thần linh lại thiên vị đến thế sao?"

Huy Huy nói: "Phải."

Tùng Tâm nói: "Tôi ngủ trên ghế sofa của anh một lát để tiêu hóa bữa sáng."

"Tiêu hóa thì được, nhưng không thể nằm đây, trên trấn sẽ có lời ra tiếng vào."

"Anh thật là cổ hủ quá đấy."

"Là vì tốt cho cô thôi, cô vẫn chưa có gả mà."

Tùng Tâm hỏi: "Lấy chồng rồi thì có thể nằm ở đây à?"

Huy Huy vội xua tay: "Lấy chồng rồi lại càng không được nằm ở đây."

Một lát sau, Tùng Tâm lại nói: "Hôm nay tôi muốn trút giận một trận."

Huy Huy hỏi: "Gia Mộc hay là tôi?"

Tùng Tâm nói: "Đều không phải, là một tên ngốc to con mới đến thị trấn, đang ở khách sạn nhà tôi. Anh ta cư xử không đàng hoàng, dùng tôi làm bia đỡ đạn, lại còn ra vẻ rộng lượng cho tôi một lối thoát. Tôi định chuốc thuốc mê rồi trói anh ta lại, treo lên đài tưởng niệm liệt sĩ phơi nắng vài ngày."

"Cô định trói kiểu gì?"

"Không phải có anh sao?"

"Tôi không làm mấy chuyện bắt cóc đâu."

"Kẻ trộm chẳng phải có thuốc mê các kiểu đó sao?"

Huy Huy nói: "Cô đọc tiểu thuyết võ hiệp nhiều quá rồi!"

Tùng Tâm nói: "Ồ, ra là anh không có à? Thế anh có cái ghế điện nào không? Người ngồi lên giật 220V, rồi ngất đi không?"

Huy Huy kiên quyết lắc đầu.

Tùng Tâm nói: "Tôi cứ nghĩ anh từng ngồi trại giáo dưỡng rồi cơ."

Huy Huy tức giận hỏi: "Cô thế này mà cũng làm giáo viên được à?"

Tùng Tâm đáp lại: "Phải như tôi thì mới làm giáo viên được."

Cô trêu đùa Huy Huy xong, cuối cùng cũng đứng dậy khỏi ghế sofa, thản nhiên đi ra khỏi cửa hàng, lái chiếc xe ba bánh của Huy Huy phóng vụt đi.

Huy Huy trợn mắt há hốc mồm.

Cuối cùng, anh ta được trên thị trấn thông báo đi lãnh xe ba bánh, mới biết nó dừng ở một ngã rẽ trên con đường núi, suýt nữa đã đâm phải vách đá.

Anh ta không hiểu gì cả, cho đến khi cúi xuống nhìn thấy tên của Gia Mộc và Tùng Tâm nằm sát bên nhau trên tấm bia công đức quyên góp.

Anh ta hỏi có ai bị thương không?

Người dân trong làng nói không có.  Edit: FB Frenalis

Lúc đó anh ta mới nhẹ nhõm hơn, quyết định sau này gặp Tùng Tâm thì tránh xa ra.

Chưa kịp để Tùng Tâm xử lý Nguỵ Hoằng, thì anh ta đã tự mình ngất xỉu. Không phải vì bệnh gì, chỉ là ngâm mình trong suối nước nóng quá một tiếng đồng hồ, lên bờ thì thiếu oxy, mới đi được vài bước đã ngã đập đầu xuống đất.

Tài xế nhà Nguỵ Hoằng hốt hoảng báo cho bố mẹ anh ta. Họ không mấy quan tâm, chỉ nói, có va chạm gì đáng kể đâu, nhân tiện để Nguỵ Hoằng ở khách sạn nhà Tùng Tâm dưỡng thương vài ngày.

Nguỵ Hoằng bị vết rách trên trán, dán một miếng băng gạc, nằm trong phòng khách sạn chơi điện thoại.

Tùng Tâm đến thăm, cầm theo một quả táo, vừa gặm vừa hỏi mỉa mai: "Anh Nguỵ Hoằng, anh chưa từng tắm suối nước nóng sao?"

Nguỵ Hoằng đang nhắn tin cho người trong lòng, chẳng thèm để ý đến lời trêu chọc của Tùng Tâm.

Tùng Tâm thấy Nguỵ Hoằng cũng thú vị thật, giá mà Gia Mộc cũng lạnh lùng với đối tượng xem mắt như thế thì hay biết mấy.

*****

Mùa hè kéo dài, Tùng Tâm cảm thấy khoảng thời gian lúc bé vẫn là tuyệt nhất, khi đó cô có thể chiếm lấy thời gian của Gia Mộc.

Chị cả Thiểu Nhu đi đến khu vườn của khách sạn, thấy cô đang cho cá ăn, nói: "Về nhà chơi với chị đi, trêu đùa cháu gái của em một chút."

Chị cả đã lấy chồng, anh rể là con trai của cựu trưởng thôn, cả gia đình họ sống ở một nơi khác.

Tùng Tâm đồng ý: "Được thôi."

Khi về đến nhà chị cả, cháu gái đã ngủ, anh rể và người bạn thân anh Vân đang uống trà.

Anh Vân là một người khác được chọn để nhảy điệu Nuo trong thị trấn. Anh ta không phải học giả mà là lính xuất ngũ, cùng với Gia Mộc, một văn một võ, là cặp đôi kính thần của thị trấn.

Anh ta mở một cửa hàng lớn, vừa là đại lý bưu điện của trấn, vừa bán xe máy và xe điện. Anh Vân là một người sống bình dị, làm ăn lương thiện.

Anh Vân thấy Tùng Tâm liền cười, chủ yếu là cười vào sự "mặt dày" của cô khi cứ mãi theo đuổi Gia Mộc.

Hôm nay anh ta vừa nhận bộ trang phục thêu mới, cùng với chiếc mặt nạ quỷ thần mới làm, mang theo bên mình mà chưa kịp đem về nhà.

Tùng Tâm nói: "Để em thử đeo mặt nạ này xem sao."

Anh Vân đưa cho cô, Tùng Tâm đeo lên, hỏi: "Anh và Gia Mộc nhảy cùng nhau thì có cảm giác thế nào?"

Anh Vân nói: "Ăn ý lắm. Cậu ấy từ nhỏ đã được chọn làm Kim Đồng, rất thông minh và hiểu ý người khác."

Tùng Tâm lại hỏi: "Những đồng đội xuất ngũ của anh, nếu làm tài xế hay bảo vệ, có cảm thấy chán nản vì không đạt được ước mơ không?"

Anh Vân nói: "Học văn hay luyện võ cũng vậy thôi, đâu phải công việc nào cũng lương cao, quan trọng là người phải luyện tâm."

Tùng Tâm nghĩ, không lạ gì khi anh Vân được chọn để nhảy điệu Nuo. Một người mạnh mẽ nhưng lại có tấm lòng kiên nhẫn dịu dàng như thế.

Anh Vân nói, dân cư trấn nhỏ ngày càng ít, việc nhảy điệu Nuo, anh ta chỉ làm cho có hình thức.

Tùng Tâm cười, cũng không nán lại nhà chị cả lâu.

Anh Vân đi cùng cô một đoạn, nhận xét từ nhỏ cô đã luôn đứng ở một góc nhìn ngắm đám đông, như một chú chuột đồng trên thảo nguyên luôn canh gác và quan sát mọi thứ.

Tùng Tâm hỏi, "Vậy Gia Mộc giống như gì?"

Anh Vân nói, "Gia Mộc là người dẫn đầu."

Tùng Tâm nói, "Gia Mộc không cần em canh gác nữa."

Anh Vân nói, "Vậy thì buông đi, coi như chưa từng gặp Gia Mộc, sống tự tại."

Tùng Tâm nói được, cô rất nhanh đã buông xuống.

---------------------------------------