Đu Đủ Xanh

Chương 39




Editor: Frenalis

Lễ hội Nguyên tiêu, Tùng Tâm và Gia Mộc quyên tiền cho quỹ giáo dục của thị trấn, theo phong tục, bất cứ ai kiếm được tiền cũng phải đóng góp cho việc học hành.

Tùng Tâm mua một lọ nước hoa mùi mẫu đơn và một cặp thỏ con, mỗi ngày đều xịt nước hoa cho chúng.

Một con tên là Hằng Nga, một con là Ngô Cương.

Gia Mộc nhìn cô cho thỏ ăn cỏ đuôi chó, hỏi: "Sao không đặt tên là Hậu Nghệ?"

Tùng Tâm nghiêm túc đáp: "Hậu Nghệ và Hằng Nga không có duyên, Ngô Cương thì có."

Gia Mộc thấy Tùng Tâm ngày càng cô độc, cô dường như luôn trốn tránh chính ngôi nhà của mình, sống như một vị khách.

Mùa xuân, Tùng Tâm phát hiện mình mang thai.

Cô có chút lo lắng, nhớ lại mẹ Trân Trân đã qua đời sau khi sinh con. Vài ngày sau, cô dần bình tĩnh lại, nghĩ rằng nếu mình cũng biến mất, có thể gặp lại mẹ Trân Trân.

Gia Mộc không thể biết được những suy nghĩ quanh co trong đầu Tùng Tâm, anh mua cho cô quần áo rộng và cùng cô đi dạo. Đôi khi, Tùng Tâm ngây thơ quay đầu lại, nhẹ nhàng xoa bụng nói: "Em cảm thấy mình giống như hạt đậu."

Gia Mộc cười, chăm chú theo dõi từng cử động của cô, sợ cô vấp ngã.

Hai người thong dong đi dạo trên con đường núi rải rác những đóa hoa đỗ quyên. Cánh hoa có thể ăn được, hương thơm thoang thoảng. Ánh mặt trời ngập tràn.

Họ bước trở về căn nhà nhỏ giữa đêm, thắp sáng ngọn đuốc tre, khói tùng mù mịt.

Tùng Tâm ngồi trên chiếc giường gỗ cuộn mình trong chăn lông, Gia Mộc đeo mặt nạ, nhảy điệu múa dâng thần dưới ánh trăng, rừng tre u tịch, bước nhảy chậm rãi, như đang trò chuyện bí mật với thần linh. Tùng Tâm chìm vào giấc ngủ, mơ thấy mẹ Trân Trân, hình bóng mờ nhạt, nhòe dần rồi tan biến, nước mắt cô lặng lẽ rơi, rồi lại khô đi.

Khi Tùng Tâm tỉnh dậy, trời đã sáng, cô nằm trên chiếc giường trong căn nhà nhỏ.

Gia Mộc chặt vài khúc tre tươi, trong sân anh cưa đẽo, định làm giường cũi, ghế trẻ em và nôi cho em bé.

Trong nhà còn nhiều việc cần làm, phải rửa củ cải và phơi khô măng.

Tùng Tâm kéo chăn che kín mắt, cô thích cái cảm giác quay về khởi đầu, giống như chú rắn ham ăn cuối cùng cũng nuốt được cái đuôi của mình.

Cô rửa mặt, cầm bánh hoa quế ăn sáng, rồi đi quanh quẩn bên Gia Mộc.

Gia Mộc trêu chọc: "Đã hơn mười tuổi rồi mà còn vừa đi vừa ăn, để các cụ trong làng thấy thì lại nói không ra dáng thục nữ, quên rồi à?"

Tùng Tâm đáp: "Có gì mà ra dáng thục nữ chứ? Em sinh ra để nuôi thả. À này, trong làng còn ai hấp bánh mập đó không?"

Gia Mộc nghĩ một lát rồi mỉm cười.

Bánh đường đỏ sau khi hấp chín thì mềm và xốp, cô gọi nó là "bánh mập" mà chẳng biết từ đâu nghĩ ra cái tên ấy.

Sau khi ngủ đủ giấc, đôi mắt Tùng Tâm sáng rực, biểu cảm đầy phấn khởi, cảm thấy cảnh sắc ngày hôm nay đặc biệt đẹp. Từ sân thượng nhìn ra những dãy núi ngập tràn hoa thơm, chim chóc rực rỡ, cô bỗng quên đi nhiều chuyện, những điều không cần nhớ. Ngày mai, ngày mai mới là quan trọng, còn Gia Mộc thì sao? Anh giống như một đường cong lượn sóng, từng lạc mất nhưng rồi lại gặp lại cô.

Gia Mộc dừng tay, chuẩn bị lái xe đưa cô đi mua bánh mập.

Tùng Tâm khoác tay anh, lại nói thêm rằng cô còn muốn mua bánh gạo nếp, bánh củ cải, bánh lá ngải...

Cô cứ lẩm bẩm mãi, như đang chơi trò đếm số từ hồi nhỏ, phải đếm đủ rồi mới chịu dừng lại.

Gia Mộc lắng nghe cô nói luyên thuyên, để cô nói thỏa thích, dù sao từ nhỏ anh cũng đã quen chịu đựng rồi.

Anh cũng tự hỏi, tại sao cô lại xông vào nhà anh mà không cần báo trước, và anh cũng không đuổi cô đi? Có lẽ là vì cặp lông mày đầy lo âu, nét mặt u ám như muốn gây chuyện, nếu không an ủi thì chẳng khác gì thuốc nổ, có thể bùng lên bất cứ lúc nào.

Tóm lại, tất cả đều do Bồ Tát sắp đặt.

Gia Mộc dừng bước, nâng mặt Tùng Tâm lên, hôn nhẹ lên trán cô.

Đúng vậy, họ đã từng đi xa, rồi cũng quay trở về. Từ giờ trở đi sẽ là gia đình ba người, hoặc bốn người, thậm chí năm người...

Ai mà biết được, Bồ Tát sẽ an bài thôi.

Lời tác giả: Viết đến đây thôi, cốt truyện chính nên gọi là tiểu thuyết chiến lược, kể về việc những người ở tầng lớp dưới làm thế nào thông qua giáo dục, cơ hội để cải thiện đời sống vật chất của mình. Còn về mặt tinh thần, con người luôn truy cầu, điều chỉnh, đi qua rồi lại quay về. Tôi cũng không rõ mình đã viết những gì, cứ coi như là một khúc ca dành cho quê hương vậy.

---------------------------------------