Đu Đủ Xanh

Chương 37




Editor: Frenalis

Mùa hè đến, Tùng Tâm dùng tên của anh hai Gia Lân để đăng ký một công ty truyền thông, thuê văn phòng gần đài truyền hình thành phố để tiếp cận các nguồn truyền thông.

Thỏa thuận hợp tác giữa cô và Đường Gia hoàn toàn không có giấy tờ, chỉ đơn giản là một lời hứa miệng.

Đường Gia đặt niềm tin vào Tùng Tâm, điều này khiến cô ghi nhớ mãi, có lẽ giữa họ tồn tại một sự kết nối không cần phải nói ra, chỉ dựa trên sự cảm nhận.

Khách hàng mà Đường Gia giới thiệu là giáo viên của cô ấy, một quan chức từ giới học thuật chuyển sang chính trị, giữ chức vụ vừa phải.

Tùng Tâm để anh hai Gia Lân ra mặt đàm phán, còn cô thì chiêu mộ nhân viên, xây dựng một nhóm nhỏ gồm sáu người.

Tính cách của Gia Lân là nếu được giao việc, anh ấy sẽ làm rất tốt, nhưng nếu không thì chỉ giữ thái độ thụ động.

Những khách hàng mà Gia Mộc giới thiệu cũng được Gia Lân chăm sóc.

Tùng Tâm luôn đáp ứng mọi yêu cầu của khách hàng, không quan tâm đến lợi nhuận ngắn hạn từ từng hợp đồng, mà tập trung vào lợi ích dài hạn cả năm, điều này do chú Khưu đã dạy cô.

Các đơn vị nhà nước là đầu mối của mối quan hệ xã hội.

Tuy nhiên, những việc như "hạ gục đối thủ để làm bàn đạp" hay "biến người khác thành bậc thang" thì Tùng Tâm không học được.

Đó là kiểu đánh cờ dùng một lần.

Cô nộp đơn xin nghỉ việc vào cuối năm. Khưu Linh không bận tâm, vì giờ đã có Trần Tiểu Triết làm việc không ngơi nghỉ, thậm chí cô ta còn cảm thấy Tùng Tâm rất biết điều, giống như tên lửa phóng vệ tinh, khi bình nhiên liệu đã cạn, thì nó sẽ rơi xuống và bị bỏ lại.

Khưu Linh luôn cho rằng mình là vệ tinh, còn mọi người xung quanh chỉ là bình nhiên liệu.

*****

Tùng Tâm thành lập một công ty truyền thông khác, người đại diện pháp lý là chị cả Thiếu Nhu, thuê văn phòng tại khu truyền thông của thành phố mới, chuyên phục vụ các khách hàng lớn.

Tùng Tâm rất gan lì, cô đi dự thầu, làm quen với mọi người, xin thông tin liên lạc mà không cần phải trúng thầu.

Sau một thời gian dài xây dựng mối quan hệ, một số doanh nghiệp lớn, dù mạnh về sản xuất nhưng lại yếu kém trong việc quản lý khủng hoảng truyền thông. Khi có tin xấu bùng nổ, nó lan rộng như lửa cháy trong rừng.

Tùng Tâm nhìn thấy cơ hội, mang theo đề xuất tổ chức họp báo và đưa cho nhân viên phụ trách truyền thông của đối tác.

Người phụ trách - Lục Dĩnh, chỉ chuyên về sản phẩm nên nhanh chóng hiểu ý, trình phương án lên cấp trên và được phê duyệt ngân sách, giao cho công ty của Tùng Tâm tổ chức buổi họp báo.

Họp báo tổ chức hàng năm, không chỉ để quảng bá mà còn để duy trì mối quan hệ với truyền thông, từ báo mạng đến báo truyền thống. Edit: FB Frenalis

Tất cả các khâu từ du lịch, khách sạn đến quà tặng đều được sắp xếp chu đáo. Cô gửi thông cáo báo chí cho các cơ quan báo chí phù hợp, bề ngoài là để quảng cáo, nhưng thực tế là nhờ các đồng nghiệp trong ngành truyền thông bỏ qua những sai sót nhỏ, không làm rùm beng.

Có tiền và có khách hàng, Tùng Tâm xử lý truyền thông rất suôn sẻ.

Cô để lại một món quà cho Lục Dĩnh.

Có lẽ, cô vừa là người cho cá ăn, vừa là kẻ bị người khác cho ăn.

Bố của Tùng Tâm biết những gì cô đang làm, nhưng ông không hề ngạc nhiên, chỉ nói: "Cái chậu nhỏ ở quê, làm sao nuôi nổi cá mập?"

Tùng Tâm luôn kiên nhẫn, không vội vàng kiếm lợi nhuận, cũng không vội vàng đánh giá con đường của ai đó. Cô luôn tôn trọng những người cô gặp.

Cô trả cho nhân viên một khoản tiền thưởng cao hơn 20% so với mặt bằng chung, gọi là "lương hiệu quả".

Dù thu nhập của cô không quá cao, nhưng xung quanh cô luôn có rất nhiều người, có lẽ bởi vì cô luôn quan tâm đến nhu cầu của người khác và chia sẻ lợi ích.

Gia Mộc dường như không hoàn toàn hiểu được sự trưởng thành của Tùng Tâm, đôi khi anh mong cô dừng lại nhịp sống công việc điên cuồng của mình. Một đêm khuya, anh lái xe đón cô về nhà, đi qua một khu trung tâm thương mại với những ánh đèn sáng lấp lánh. Hóa ra là lễ Thất Tịch, khắp nơi đều tràn ngập hình trái tim đỏ rực, chớp tắt không ngừng, chiếu sáng những gương mặt rạng ngời.

Tùng Tâm nhìn thấy cảnh đó, nói: "Đầu Gỗ, em muốn mua tặng anh một món quà."

Gia Mộc hỏi: "Anh cần gì?"

Tùng Tâm trả lời: "Em cũng không biết nữa."

Gia Mộc đùa cợt: "Cưới một cô vợ nhỏ?"

Tùng Tâm định nhéo hông anh, nhưng chưa kịp chạm vào thì anh đã kêu đau.

Tùng Tâm vừa bực vừa buồn cười, nói rằng sẽ đặt may cho anh một bộ vest cao cấp, trị giá mấy chục vạn.

Gia Mộc khá mong đợi, ngày đo kích thước, anh thấy đó là một cô thợ may chuyên may quần áo cao cấp. Anh sợ Tùng Tâm ghen nên rất dè dặt.

Người thợ may dùng thước dây mềm đo số đo cho Gia Mộc: vai, eo, chiều dài chân...

Có lẽ là câu nói quen thuộc, hoặc có thể là thật lòng, thợ may khen: "Trong nước, những người thành đạt thường phải tham dự nhiều tiệc tùng, cơ thể họ hầu như đã mất dáng. Thật hiếm thấy..."

Tùng Tâm mỉm cười, nhìn vào tủ đầy các mẫu vải dệt: "Vải trong nước không tốt sao? Sao toàn là hàng nhập khẩu?"

Cô thợ may đáp: "Đã thử vải cao cấp trong nước, nhưng nó dễ mất dáng, chỉ có thể dùng vải nhập khẩu."

Tùng Tâm gật đầu, có lẽ người dân trong nước không giàu có, hoặc phải đánh đổi sức khỏe để kiếm tiền, hoặc công nghệ cốt lõi vẫn còn lạc hậu.

Cô dựa vào mưu mẹo mà tiến lên.

Gia Mộc luôn theo ý Tùng Tâm. Dù ngày giao bộ vest vẫn còn xa, nhưng sau một tháng, khi nhận được bộ vest mới, anh mặc vào và đi lại trong nhà, cuối cùng nhận ra, sống dựa vào người khác cũng thú vị đấy chứ.

Tùng Tâm đang nặn đất sét, nặn ra một cái khoai tây chiên và hamburger vàng rực, nói: "Không ai quy định rằng chúng ta phải làm vai phụ cả đời. Những thứ tốt nhất, chúng ta cũng nên có phần."

Gia Mộc nhìn Tùng Tâm có chút đi quá xa.

Cô bỗng nhiên hỏi: "Làm thế nào để trở thành một quân vương?"

Gia Mộc đáp: "Đây là một vấn đề rất táo bạo."

Tùng Tâm nói: "Làm vua thì vất vả quá, chi bằng tranh thủ làm một người giàu có nhàn nhã."

Gia Mộc đối với cô không có biện pháp.

---------------------------------------