Đu Đủ Xanh

Chương 35




Editor: Frenalis

Ông chủ trang trại họ Phó, đã sắp xếp cho Gia Mộc học về giao dịch hàng hóa nông sản tương lai.

Gia Mộc đã quản lý trang trại sáu năm, đưa vào nhiều đổi mới, nhập khẩu giống cây trồng mới, và giành được trợ cấp nông nghiệp. Không ai có thể quản lý tốt hơn anh.

Anh có thời gian ở thành phố, dán lên tủ lạnh một mẩu giấy, ghi rằng: "Sớm mua biệt thự cho A Tùng."

Tùng Tâm hỏi: "Không gọi em là heo nữa sao?"

Gia Mộc đáp: "Chữ A nghe dễ thương hơn."

Tùng Tâm hỏi: "A Đấu à?"

Anh khẽ cười, ở trong bếp làm bữa sáng, hấp há cảo nhân tôm cua, nấu thêm chút sữa đậu nành.

Tùng Tâm ăn sáng, có vẻ vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, hỏi: "Đêm qua có phải động đất không?"

Gia Mộc nói: "Chuyện đêm qua có thể viết thành phim ngắn được."

Tùng Tâm hỏi: "Chuyện gì cơ?"

Gia Mộc nói: "Khoảng ba bốn giờ sáng, em nhảy ra khỏi giường, mặc đồ ngủ và đi dép lê lao ra cửa rồi mới nhớ trong nhà còn có chồng, lại chạy về kéo anh dậy, miệng liên tục kêu lên, 'đang rung lắc'."

Tùng Tâm giơ điện thoại lên: "Anh xem, cục Động đất vừa ra thông báo rồi, đúng là động đất thật, đêm qua nhà mình rung như ghế massage vậy."

Gia Mộc nói: "Người bình thường đang ngủ không cảm nhận được đâu, chỉ có động vật mới nhạy cảm như thế."

Anh nhìn Tùng Tâm nhạy cảm, nhớ lại hai người đi dạo dưới nhà tối qua, cô nhíu mày đòi uống đồ nóng rồi bất chợt nói: "Đàn ong chọn ra một ấu trùng, mỗi ngày ăn sữa ong chúa, để nuôi thành ong chúa. Còn những ấu trùng khác ăn mật ong, trở thành ong thợ. Tổ ong chính là nơi để sai khiến ong thợ, bắt chúng hàng ngày đi kiếm phấn hoa về. Ong chúa sống được tám, chín năm, ong thợ chỉ sống nửa năm. Đời người hóa ra ngắn ngủi như vậy."

Gia Mộc nghe mà không hiểu gì.

Tùng Tâm lại nhảy từ ý này sang ý khác: "Thành phố lớn chính là tổ ong, lương bổng chính là mật ong. Mọi người đều bị động trở thành ong thợ. Sữa ong chúa, ai được ăn thì không có chuẩn mực."  Edit: FB Frenalis

Gia Mộc hoàn toàn đơ người.

Đợi đến khi trời hửng sáng, hai người quay lên lầu ngủ bù. Tùng Tâm nằm xuống giường là ngủ ngay.

Đến bữa sáng, cô nhớ lại chuyện khuya qua, bèn nói: "Cơ sở dạy học mới mở, cứ để giáo viên quản lý là được rồi. Thị trường đào tạo đã bão hòa, không cần thêm một con ong thợ là em nữa."

Anh vẫn chưa hiểu hết ý cô, chỉ hỏi: "Sữa ong chúa của loài người là gì?"

Tùng Tâm đáp: "Tất cả những tài nguyên khan hiếm."

*****

Buổi tối, khi Gia Mộc tan làm về nhà, anh phát hiện Tùng Tâm ăn mặc lộng lẫy, xinh đẹp rạng ngời.

Anh hỏi cô đi đâu?

Tùng Tâm đáp: "Đi gặp bạn của bố."

Mọi người đều thích sự xa hoa, xinh đẹp và thú vị, giả vờ như thế cũng không khó. Muốn làm ong chúa, phải thu hút đàn ong của mình.

Gia Mộc nhìn Tùng Tâm cầm chìa khóa xe đi xuống lầu, trận động đất tối qua dường như đã thay đổi cô hoàn toàn.

Buổi gặp mặt diễn ra ở nhà mới của bố Tùng Tâm, bảo là tiệc tân gia, mời vài người bạn cũ chủ yếu để uống trà.

Tùng Tâm đến nơi, đi qua vườn, vào phòng khách nửa mở, sẽ không có ai nghe thấy cuộc trò chuyện.

Bố cô thấy cô tới thì tất nhiên rất vui, những chú bác khác cũng đều quen mặt. Các chú bác không nhận ra cô nữa, Tùng Tâm ngồi xuống, yên tĩnh mà uống trà.

Một người chú họ Khưu chủ động hỏi cô đang làm việc ở đâu.

Tùng Tâm nói: "Con mở một trung tâm dạy thêm nhỏ."

Chú Khưu hỏi: "Có muốn đến làm việc ở công ty chú không?"

Tùng Tâm ngây thơ hỏi lại: "Ai cũng có thể vào sao?"

Chú Khưu nói: "Ít nhất cũng phải có bằng đại học."

Tùng Tâm hỏi: "Làm gì ạ?"

Chú Khưu nói: "Chạy hợp đồng chính phủ."

Tùng Tâm đồng ý: "Được."

Chú Khưu cười, khen cô quyết đoán.

Tùng Tâm hoàn toàn hiểu rằng, công ty của chú Khưu mới niêm yết vài năm nay, tiếp xúc chủ yếu với các cấp trung và cao của chính quyền, giới tài chính và học thuật... Kiến thức và tầm nhìn của ông vượt xa bố cô.

Tất nhiên, bạn bè sau khi giàu có không thể sánh với những người bạn lâu năm.

Tùng Tâm đạt được mục đích, chủ khách đều vui vẻ, tối đó trở về nhà, cô tháo đôi bông tai lấp lánh như sao xuống và đặt vào hộp trang sức.

Gia Mộc ngồi trên ghế sô pha, xem sách tranh nổi tiếng của Nhật Bản, nhìn thấy Tùng Tâm đá đôi giày cao gót ra, cũng không hỏi chi tiết.

Chỉ là, cả hai đều hiểu, cô và anh đều đang thay đổi, không thể mãi mãi ở dưới quê đào khoai đỏ nữa.

---------------------------------------