Đu Đủ Xanh

Chương 2




Editor: Frenalis

Thị trấn nhỏ nằm giữa những ngọn núi, giống như một chiếc bát trà xanh phấn hoa rực rỡ, con sông uốn lượn chảy qua. Tùng Tâm và Gia Mộc giống như hai lá trà xanh trôi nổi.

Thị trấn phát động quyên góp để xây dựng một con đường núi nhỏ. Trong danh sách quyên góp, Gia Mộc ủng hộ hai trăm tệ, Tùng Tâm cũng quyên hai trăm tệ.

Khi đã quyên góp, sẽ có bia công đức.

Tùng Tâm chạy đến cửa hàng khắc duy nhất trong thị trấn, yêu cầu chú thợ khắc bia nhất định phải khắc tên cô và Gia Mộc cạnh nhau.

Chú thợ khắc nói một hồi, đại ý là như vậy thì có hơi không biết ngại.

Tùng Tâm đáp: "Đó là ý của Gia Mộc."

Chú thợ lắc đầu, không tin.

Cô nói: "Gia Mộc nghĩ vậy, tôi cảm nhận được."

Chú thợ bật cười.

Bia công đức đặt ở đầu đường núi, Tùng Tâm chụp ảnh lưu niệm rồi đi tìm Gia Mộc, giơ điện thoại qua lại trước mặt anh: "Xem này, thật trùng hợp, tên của cậu và tôi sát nhau."

Gia Mộc cầm điện thoại của cô, nhìn kỹ rồi hỏi: "Chẳng phải cậu đi khắp nơi nói đó là ý của tôi sao?"

Tùng Tâm chỉ cười.

Gia Mộc đang dùng thước cặp để đo kích thước của hạt cà phê năm nay, anh bảo Tùng Tâm đừng nhúc nhích, cô nghe lời đứng yên. Sau khi đo đạc xong, Gia Mộc nói: "Tùng Tâm, da mặt cậu dày quá, thước này không đo được."

Tùng Tâm cuối cùng cũng đỏ mặt, vì cô nhìn thấy ánh mắt thoáng qua của Gia Mộc, giống như gợn sóng trên ao sen trong cơn gió nhẹ.

Gia Mộc phải luyện tập nhảy Nuo (1), nên theo thói quen chạy mười cây số mỗi chiều để rèn luyện đôi chân. Tùng Tâm đạp xe theo sau, liên tục bấm chuông để yêu cầu những người cản đường tránh ra, bất kể là bà lão gánh mạ mùa hè hay ông lão dắt bò về, tất cả đều phải nhường đường.

(1) Điệu nhảy Nuo (傩舞): còn được gọi là chơi ma, là điệu nhảy giải trí lâu đời nhất của dân tộc Hán để hiến tế các vị thần và nhảy ma, xua tan bệnh dịch và tránh dịch bệnh (nguồn Baidu)

Gia Mộc nhìn dáng vẻ ngang ngược của Tùng Tâm, nghi ngờ làm sao cô có thể dạy dỗ học sinh cho tử tế.Edit: FB Frenalis

Nghe nói, cô huấn luyện học sinh tiểu học theo một hệ thống riêng.

Trong giờ học, đứa trẻ nào nói chuyện đầu tiên sẽ bị cô phát hiện và đánh một cái vào lòng bàn tay bằng thước kẻ, đứa thứ hai bị đánh hai cái, đứa thứ ba ba cái, cứ thế tăng dần từ nhẹ đến nặng. Sau giờ học, những em không bị đánh sẽ được thưởng một viên chocolate Bỉ nhập khẩu.

Sau một tuần, học sinh nào cũng ngoan ngoãn. Cô bắt đầu dạy các em học phiên âm, đọc bài văn "Giang Nam có thể hái sen, lá sen xanh ngát".

Sau một năm học, thành tích của học sinh cô dạy đều rất tốt.

Dân làng chẳng bận tâm đến việc cô phạt học sinh, chỉ trách giáo viên không nghiêm thì học sinh mới học kém.

Những giai thoại về Tùng Tâm đều do học sinh kể với bố mẹ, rồi truyền đến tai Gia Mộc.

Gia Mộc chạy bộ, hỏi Tùng Tâm về lời đồn đại, muốn biết thật giả ra sao.

Tùng Tâm lại đáp một câu không liên quan: "Tôi không thích đi ăn ở những tiệm thức ăn nhanh trong thành phố, nơi phát nhạc quảng cáo liên tục."

Gia Mộc hỏi: "Tại sao?"

Tùng Tâm nói: "Trong giờ sinh học cấp ba, có thí nghiệm cho chó ăn và rung chuông cùng lúc. Khi phản xạ có điều kiện đã thành hình, chó chỉ cần nghe chuông là nước dãi chảy ra."

Gia Mộc cười ngặt nghẽo, không chạy nổi nữa, đứng bên cạnh cánh đồng khoai môn cao ngang người, ôm ngực cười.

"Giang Nam có thể hái khoai, lá khoai xanh mướt mát..." Tùng Tâm cưỡi xe đạp, vòng quanh Gia Mộc mà nói: "Thuần phục một người hay một đám người đều rất dễ, nhạc quảng cáo là vậy, học sinh tiểu học cũng vậy, cả tiểu vương tử và hoa hồng cũng thế... Nhưng tôi không thích những tình cảm bị thuần phục, tôi muốn những gì xảy ra một cách tự nhiên."

Tùng Tâm lái xe đạp đi một cách tự tại, từ xa nói vọng lại, hôm nay tâm trạng không tốt, ngày mai sẽ chạy bộ cùng anh.

Gia Mộc nghĩ, chẳng phải cô ấy đang từng chút một huấn luyện phản xạ có điều kiện của mình bằng cách lúc thì cho anh ngọt ngào, lúc lại lạnh lùng sao?

---------------------------------------