Đu Đủ Xanh

Chương 19




Editor: Frenalis

Trước Tết Đoan Ngọ, một học sinh trong lớp của Tùng Tâm tỏ vẻ buồn bã, nói với cô: "Cô ơi, con thấy chán quá."

Tùng Tâm mỉm cười. Cô đã mua mấy chục bộ sách tranh đặt trên bệ cửa sổ lớp học, những đứa trẻ buồn chán tự nhiên sẽ tìm đến xem, còn không thích thì cũng chẳng sao.

Trẻ con vốn dĩ bị cuốn hút bởi những câu chuyện bi kịch, nào là những chú sếu đầu đỏ lạc đàn với đồng loại, nào là cô công chúa lạc vào trại trẻ mồ côi...

Về sau, lòng trắc ẩn của con người yếu đi ở độ tuổi nào nhỉ?

Có lẽ là vì thời đại này chọn những người có tham vọng và chiến lược, chứ không phải những tấm gương đạo đức.

Tết Đoan Ngọ, Gia Mộc tham gia một buổi trà đàm của hội thư pháp, quen biết nhiều người yêu thích nghệ thuật.

Vì Gia Mộc đeo nhẫn ở ngón áp út tay trái, có người không tin anh đã kết hôn sớm như vậy, nhưng anh cũng không nói nhiều. Lại có người thấy anh còn trẻ mà bút pháp đã xuất chúng, nhất quyết bắt anh viết vài chữ. Gia Mộc viết một chữ với bộ mộc trên đầu, bộ tâm bên dưới.

Mọi người không biết đó là chữ gì, anh chỉ cười mà không nói gì thêm.

Mùa hè, vào một ngày trời đổ mưa đá, cây ô liu mà Gia Mộc đã đặt mua được chuyển đến, trồng trong sân.

Tùng Tâm không hiểu phong cách mua sắm của anh.

Gia Mộc nói: "Nằm dưới tán cây ô liu ngủ trưa không phải là rất tuyệt sao?"

Tùng Tâm nghĩ một lúc, rồi nói: "Cũng có lý."

Cô không muốn ăn bánh ú, cắn một miếng rồi để phần còn lại cho Gia Mộc.

Gia Mộc nói: "Tùng Tâm, em sẽ thoái hóa đến mức quay lại ăn sữa mẹ mất."

Tùng Tâm bật cười, đưa tay định chạm vào ngực anh, anh nắm lấy cổ tay cô: "Ban ngày đừng quá tùy tiện."

Tùng Tâm hóm hỉnh hỏi: "Vậy tối mới được làm càn à?"

Gia Mộc mỉm cười, rồi khẽ thở dài.

Tùng Tâm cười rồi tự tránh ra.

Hai người họ định đi vào rừng bắt thỏ, nhưng khi đến khe suối lại gặp một con lợn rừng dẫn theo đàn con. Lợn rừng giờ đã là động vật được bảo vệ, nên hai người đành không hành động.

Trong thung lũng, tiếng ong vo ve vang lên. Từ căn nhà nhỏ nuôi bò, tiếng chuông đồng khẽ vang động.

Họ tiếp tục đi về phía nơi cây cỏ xanh tốt hơn, bước trên những lối mòn đầy cỏ với đôi ủng đi mưa, thỉnh thoảng thấy phân thỏ hoặc những cây nấm độc ướt đẫm sương.  Edit: FB Frenalis

Tùng Tâm nói: "Nếu ai dám làm phật lòng em, em sẽ mời họ ăn nấm độc trắng."

Gia Mộc cười khen: "Tiểu phù thủy thật lợi hại."

Tùng Tâm bật cười. Họ mang theo cung tên làm bằng cây trúc.

Lợn rừng thích ăn lúa, khiến các ruộng bậc thang trong núi bị tổn thất lớn. Trước đây, người ta thường phải săn lợn rừng để bảo vệ mùa màng.

Tùng Tâm nói: "Thịt lợn rừng không ngon đâu, hồi bé em đã ăn thử, da thô, thịt lại cứng."

Gia Mộc hỏi: "Vậy thỏ rừng thì sao?"

Tùng Tâm đáp: "Cũng chẳng ngon, thịt thỏ gây nóng, nhưng em lại thích ngắm anh lừa nó đến gần."

Gia Mộc khẽ ừ một tiếng, rồi khẽ khàng thổi một tiếng gọi thỏ, giống tiếng thỏ con kêu khi cao khi thấp. Một lúc sau, từ trong đám cỏ có một con thỏ chân dài vui vẻ nhảy ra.

Tùng Tâm kéo căng dây cung, nhưng dây cung bật ra một tiếng "phập" trong không khí, làm con thỏ sợ hãi chạy biến đi, vẫn còn ngơ ngác.

Gia Mộc hỏi: "Không muốn ăn thịt thỏ nữa sao?"

Tùng Tâm đáp: "Em chỉ thích anh gọi nó tới, rồi trêu đùa nó một chút thôi. Việc sát sinh, để khi nào gặp nạn đói hãy làm."

Gia Mộc biết Tùng Tâm gan dạ hơn cả loài rắn bạc, nhưng bên trong cô lại có sự dè dặt.

Khi Tùng Tâm mới mười mấy tuổi, một lần cô phát hiện trên giường có một con rắn bạc lớn, to bằng cổ tay, không hiểu từ đâu xuất hiện.

Cô hoảng hốt đóng cửa phòng lại và gọi bố mình. Ông đã huy động hai đầu bếp gan dạ nhất, dùng cây trúc và lưới để bắt con rắn hung dữ ấy.

Bố cô kiểm tra lại camera hành lang, sau khi loại trừ yếu tố con người, vẫn không hiểu con rắn này đến từ đâu.

Chẳng lẽ nó bò vào từ ống nước ngoài ban công?

Cuối cùng, con rắn bạc được ngâm rượu.

Bố Tùng Tâm trấn an cô, nói đùa rằng cô chính là con thú dữ nhất trong vùng, ngay cả rắn bạc cũng phải nể cô.

Gia Mộc nghe xong chỉ im lặng, rồi tặng cho cô một con mèo mướp rất bình thường.

Tùng Tâm phát hiện ra rằng mèo có khả năng bảo vệ, không con rắn, chuột hay côn trùng nào dám lại gần. Nhưng cô vẫn bị ám ảnh, đến mức thấy cả vệt nước cong dưới đất cũng làm cô sợ, chưa kể đến việc nhìn thấy dây thừng hay vật gì có hình dạng tương tự.

Gia Mộc cẩn thận sắp xếp mọi thứ, không để những vật đó ở góc tường hay những nơi dễ thấy.

Khi đã trải qua ranh giới sinh tử, người ta lại tiếp tục sống, nhưng liệu ba hồn bảy phách có bị mất đi một phần nào hay không, không ai biết được. Tùng Tâm không thể tưởng tượng nổi một ngày Gia Mộc biến mất, cũng như không thể hình dung cuộc sống khi về già.

Ngay cả ở thị trấn nhỏ này, cô cũng có quá nhiều lo lắng và ám ảnh.

---------------------------------------