Đu Đủ Xanh

Chương 17




Editor: Frenalis

Đôi lúc, Tùng Tâm rơi vào những cơn hưng phấn không lý do, cô thao thao bất tuyệt kể cho Gia Mộc nghe những suy nghĩ mới mẻ của mình. Nói xong, cô lại ngừng lại, đi làm chuyện khác.

Gia Mộc nhìn cô tìm một cái thau, bật lửa nhỏ, đốt thân cây vừng, thân rơm rạ... tích trữ tro như thể là một bí phương. Sau đó, cô nhẹ nhàng cọ rửa một rổ trứng vịt dưới vòi nước.

Cô rất khéo léo trong việc muối trứng vịt, lòng trắng không quá mặn, lòng đỏ chảy dầu, đây là tay nghề cô học từ một đầu bếp của khách sạn suối nước nóng.

Gia Mộc hỏi cô: "Sao không nói nữa?"

Tùng Tâm hỏi lại: "Trồng một cây kỷ tử thì sao nhỉ?"

Cây kỷ tử mọc trên đất, cành dây xanh mướt điểm những bông hoa nhỏ, kết thành quả đỏ như những viên châu, trông rất đáng yêu.

Gia Mộc nói ý tưởng đó rất hay.

Tùng Tâm lại cúi đầu lau chiếc hủ thủy tinh, chuẩn bị làm đồ đựng trứng muối.

Gia Mộc hỏi: "Có định trồng thêm hoa gừng dại không?"

Tùng Tâm nói: "Ven suối nhiều lắm rồi, nhìn phát chán, không muốn trồng nữa."

Gia Mộc cảm thấy Tùng Tâm có chút không vui.

Cô đi qua đi lại trong sân, phơi lưới xơ mướp, rồi lại nghịch bàn chải làm từ tre chẻ mảnh, hoặc cái gáo nước làm từ nửa quả bầu già. Những thứ này tuy không bền, nhưng không gây hại cho nước hay đất.

Tùng Tâm nói: "Trong sân trường tiểu học có một cây mộc lan trắng, khi đó cảm thấy buổi chiều ánh sáng rực rỡ. Em hay bị thầy giáo sai sử, cầm hộp mực, lăn giấy dầu, in đề thi mới, vì thầy thấy em tràn đầy năng lượng."

Gia Mộc khẽ mỉm cười, hỏi: "Sao tự dưng lại nhớ đến chuyện này?"

Tùng Tâm đáp: "So với việc học, em thích in đề thi hơn, xung quanh yên tĩnh vô cùng. Ngoài sân còn có một cây liễu, một ao sen. Em cũng thích ngồi xổm ở đó, sau giờ học thư pháp một mình rửa bút lông. Linh hồn như thoát ra ngoài, tích lũy từng góc nhìn khác nhau, như đang xem lại hình ảnh của chính mình trong quá khứ."Edit: FB Frenalis

Gia Mộc nói: "Đó là một ký ức quý giá."

Tùng Tâm nói: "Em không muốn đi học, chỉ muốn tìm anh chơi, nhưng anh lại thích đọc sách."

Gia Mộc nói: "Bây giờ không cần đọc sách nữa rồi."

Tùng Tâm hỏi: "Anh định đi xa à?"

Gia Mộc nói: "Thì ra là vì chuyện này. Thầy đại học muốn anh nộp đơn vào trường nước ngoài để học tiếp, nhưng đó không phải là lý tưởng của anh."

Tùng Tâm nói: "Thầy của anh chắc thấy tiếc lắm."

Gia Mộc nói: "Tình cảm của người ngoài không phải là thứ anh mong mỏi."

Tùng Tâm hỏi: "Vậy có phải em sẽ được lợi không?"

Gia Mộc khẽ mỉm cười, đáp: "Chúng ta thế này là tốt rồi."

Đêm đó trời đổ mưa lớn, đôi khi suối trên núi tràn lũ, nhưng cũng chẳng thấy gì đáng sợ.

Trong chăn ấm, Tùng Tâm nằm sát bên Gia Mộc, nói: "Chúng ta như đang ở trên một con thuyền."

Gia Mộc vuốt tóc cô, hỏi: "Thuyền sẽ đi đâu?"

Tùng Tâm đáp: "Theo những khe sâu cưỡi trên dòng lũ, trôi qua ngàn núi, rồi xuống Nam Dương, tìm đến quốc gia của những quân tử trong Kính Hoa Duyên."

Gia Mộc nhẹ ôm cô, không nói thêm gì.

Tùng Tâm cũng im lặng, cây cối và núi non đều phải chịu trận mưa lạnh suốt đêm, nhưng cô không cần phải lo lắng về gió mưa này.

Nếu cô không yêu quý Gia Mộc, cô có thể trở thành một con người lạnh lùng, bất kể ai gặp chuyện gì cô đều không bận tâm. Nhưng cố tình cô lại mang trong mình sự nhu mềm này.

Như thể trên núi, loài động vật trong mùa sinh sản dễ bị bắt nhất.

Vì chúng bị mê hoặc mà mất cảnh giác.

Ngoài cửa sổ, mưa to gió lớn, Tùng Tâm tưởng tượng vị thần số mệnh đang lựa chọn tế phẩm giữa trần gian, bất giác ôm chặt eo Gia Mộc, mãi lâu sau mới dần dần chìm vào giấc ngủ.

---------------------------------------