Đu Đủ Xanh

Chương 14




Editor: Frenalis

Nhà Gia Mộc sang nhà Tùng Tâm xin cưới rất thuận lợi. Hai bên gia đình đối đãi lịch sự, lễ cưới và của hồi môn cũng đã bàn xong. Chỉ là mọi việc đều giao hết cho Tùng Tâm quyết định.

Một ngày đông, Tùng Tâm và Gia Mộc đính hôn, tổ chức tiệc cưới và đăng ký kết hôn, chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp.

Tiệc cưới chính thức dự tính tổ chức vào mùa xuân, nhưng không ngờ khách sạn nhà Tùng Tâm bị cháy. Nhiều xe cứu hỏa chạy tới dập lửa cả ngày lẫn đêm, cuối cùng mới dập được, nhưng mọi thứ trang trí mới đều bị thiêu rụi.

Bố của Tùng Tâm cho rằng vận may đã hết, quyết định bán khu đất và khách sạn cũ, rồi về thành phố nghỉ hưu.

Ông bảo Thiếu Nhu và Gia Lân theo ông về thành phố, quản lý một khách sạn tầm trung khác và thu tiền cho thuê vài cửa hàng.

Chị cả Thiếu Nhu vì muốn con gái học ở trường tiểu học tốt hơn nên đồng ý ngay.

Anh hai Gia Lân cũng theo nghiệp gia đình.

Trước khi vào thành phố, bố của Tùng Tâm bỗng nhiên muốn ly hôn với mẹ Tú Tú.

Thì ra, ông đã có một người vợ bé ở thành phố, người trong trấn đã nhiều lần bắt gặp, ai cũng biết rõ nhưng không ai nói với Tùng Tâm.

Vì Tùng Tâm tuy thông minh nhưng lại không tinh ý trong chuyện đời, có phần ngốc nghếch theo cách hiểu thông thường, không hề đề phòng rằng có những sự việc ngoài mặt lại có điều khuất tất.

Mẹ Tú Tú đã 50 tuổi, sau khi chia một phần tài sản, bà dự định vào chùa sống lâu dài để dưỡng già.

Cuối năm, Tùng Tâm đi cùng mẹ Tú Tú ăn chay.

Đôi khi, Tùng Tâm hỏi Bồ Tát: "Sao mọi chuyện lại kết thúc nhanh như vậy?" Đôi khi cô lại hỏi: "Kiếp sau có thể gặp lại mẹ Trân Trân không?" Nhưng Bồ Tát cũng không đáp lời.

Chưa đầy nửa năm, Tùng Tâm từ một tiểu thư của thị trấn trở thành một cô vợ bình thường.Edit: FB Frenalis

Gia Mộc không bao giờ bắt cô làm việc nhà, nhưng Tùng Tâm thích cùng Gia Mộc đi chợ, chọn những trái cây có hình thù kỳ lạ như quả bầu dài nửa mét, không đều nhau chút nào.

Nghe tin một người bán cá trong thị trấn vay tiền xây nhà mới, con trai út chết non, gặp nhiều chuyện không như ý nên uống rượu say trượt chân ngã xuống nước, suýt nữa gặp Diêm Vương, may được người qua đường cứu sống.

Tùng Tâm không nói lời nào, mua nhiều cá của nhà ông ta để trong chậu nước lớn, ăn không hết, cô làm đủ món: cá rán muối ăn kèm cháo sáng, cá hấp gừng hành cho bữa trưa, muốn làm cá sốt chua ngọt thịt kho tàu mà cô không biết, phải nhờ Gia Mộc làm.

Bố mẹ chồng và Gia Mộc ít nói nhưng lòng dạ ngay thẳng, để Tùng Tâm thỏa thích làm các món cá.

Có khi bố mẹ chồng còn mua dưa chua của nông dân hoặc cái nồi nướng cá, phối hợp với các món mới của cô.

Bố mẹ chồng vẫn siêng năng, đi chợ bán những chiếc rổ tre, ghế tre. Những lúc không có giờ dạy, Tùng Tâm cũng đi cùng.

Cô đội chiếc mũ rơm che nắng, trước tiên dạo quanh các sạp hàng khác, mua một ít anh đào về nói là để cho Gia Mộc ăn.

Bố mẹ chồng quen với sự hoạt bát của cô, thấy cô mảnh mai da thịt non mịn, không muốn cô chịu nắng nên nói rằng anh đào phơi nắng không tốt, bảo cô mang cho Gia Mộc ăn.

Tùng Tâm mang anh đào đến trang trại tìm Gia Mộc.

Gia Mộc đang ngồi trong văn phòng tính toán sổ sách, Tùng Tâm đầu đầy mồ hôi lướt qua cửa sổ, rồi ló đầu vào.

Gia Mộc cũng không ngẩng lên, nói: "Thấy em rồi, Tùng Tâm."

Tùng Tâm ngạc nhiên hỏi: "Sao anh thấy em được?"

Gia Mộc trêu cô: "Khinh công của môn phái thất truyền, chỉ có mình em biết."

Tùng Tâm bật cười, hai người hồi nhỏ hay xem phim kiếm hiệp, luôn chọn những chiêu võ công lợi hại nhất. Tùng Tâm nhất quyết muốn học khinh công, đến khi biết đời thật không có khinh công, cô tức giận đến bật khóc, anh vẫn còn nhớ.

Gia Mộc mang anh đào đi rửa, rồi quay lại đưa cho Tùng Tâm ăn nhiều hơn.

Tùng Tâm nghĩ, nếu trên đời không có Gia Mộc, thì chắc cô phải sống một mình đến già.

---------------------------------------