Dụ Đồng

Dụ Đồng - Chương 137: Trưởng huynh như cha (5)




Trong Ngự thư phòng, Ti Lam Hạ bình tĩnh nhìn bốn người trong phòng, trong trẻo nhưng lạnh lùng mở miệng nói: “Thái tử, ngươi không phải vẫn oán trách Phụ hoàng, trách Thất Hoàng thúc sao? Vì sao lúc này lại kích động như thế?”

“Phụ hoàng! Nhi thần. . . nhi thần sai rồi. . .” Ti Liễu Hàn “Đông” một tiếng quỳ trên mặt đất, nhìn Phụ hoàng, hắn hiện tại mới biết được hắn vẫn yêu bọn họ, nguyên nhân chính là vì yêu Phụ hoàng cùng Hoàng thúc, mới có thể trách bọn họ, trách bọn họ cư nhiên có cái loại tình cảm vi phạm luân thường này, oán trách Hoàng thúc cư nhiên không để ý lễ pháp cùng phụ thân, các huynh đệ của mình cùng một chỗ.

“Phụ hoàng!” Lão Tam cùng lão Tứ cũng khóc thét lên quỳ xuống, những người quan trọng nhất của bọn họ sẽ ly khai, bọn họ không thể chấp nhận.

“Các ngươi đều đứng lên đi, ngồi xuống.” Ti Lam Hạ chậm lại biểu tình nhìn mấy đứa con quỳ trên mặt đất cùng Y Tư Hàn vẫn cúi đầu.

“Bốn năm trước, các ngươi từ binh doanh trở về, Phụ hoàng vốn định cùng các ngươi nói chuyện, nhưng. . . có một số việc trẫm nói ra không bằng các ngươi tự mình nhận ra.” Tầm mắt Ti Lam Hạ dừng ở trên người Y Tư Hàn, “Tư Hàn, ngươi tuy là thân đệ đệ của Hàn Nguyệt, nhưng ngươi lớn hơn Liễu Hàn có hai tuổi, trẫm vẫn đối đãi với ngươi như con, mà ngươi cùng bọn họ quả thật cũng thân như huynh đệ, trẫm thật cao hứng, trẫm tin tưởng này cũng là kỳ vọng của ca ngươi.”

“Hoàng Thượng. . .” Y Tư Hàn kinh ngạc ngẩng đầu, hắn không nghĩ tới Hoàng Thượng luôn luôn lạnh nhạt cư nhiên lại nói ra những lời này.

“Này không có gì kỳ quái cả, trẫm xưa nay mặc dù không thân cận với các ngươi mấy, nhưng không có nghĩa là trẫm không quan tâm tới các ngươi, chính là thiên tính như thế. Trẫm trên người có bao nhiêu tình cảm đã muốn cho Hàn Nguyệt toàn bộ, điểm này trẫm không ngại cho các ngươi biết.” Đối mặt với đứa con của mình, Ti Lam Hạ không chút nào che dấu tình yêu say đắm trong lòng với người nọ.

“Phụ hoàng. . .” Ti Liễu Hàn không nghĩ tới phụ hoàng cư nhiên sẽ ở trước mặt bọn họ công nhiên nói ra tình cảm đối với Hoàng thúc, trong lòng hắn xuất hiện một loại tình tự không hiểu.

“Năm ấy trẫm mười ba tuổi đã biết mình yêu thương hắn, khi trẫm phát giác ra trẫm thực khủng hoảng, yêu thương thân đệ đệ của mình, nói ra sợ là sẽ bị vạn nhân phỉ nhổ đi.” Tự rót cho mình ly trà, Ti Lam Hạ lần đầu nói ra tình cảm trong lòng, “Trước kia chỉ biết là mình thực để ý hắn, luôn luôn để ý đến hành động của hắn, nhưng. . . Năm ấy hắn vì cứu nương của Bát đệ, không để ý nguy hiểm vọt vào lãnh cung đang cháy, trẫm mới phát hiện, tình cảm của mình đối với hắn đã thay đổi. Lúc đó mấy người chúng ta ở trong mắt hắn chỉ là con của Phụ hoàng, ngoài ra cái gì cũng không phải . . . . . . . Trừ bỏ lúc ở thư viện chúng ta có thể thấy hắn, còn những lúc khác hắn đều cùng Phụ hoàng cùng một chỗ. . . . trong mắt hắn, chỉ có Phụ hoàng. . .”

Y Tư Hàn cùng đám người Ti Liễu Hàn bị thống khổ khổ sở trong mắt người nọ làm rung động, đây là vị Hoàng Thượng cao cao tại thượng, luôn luôn lạnh nhạt sao?

“Hàn Nguyệt hắn không hiểu cái gì là cảm tình, hắn chỉ biết như thế nào là chán ghét, như thế nào là thoải mái, thích cũng chỉ là rất nhiều thoải mái mà thôi, chúng ta căn bản không thể tiến vào trong lòng hắn, nếu không phải năm đó Phụ hoàng vẫn đem hắn mang theo bên người, có lẽ ngay cả Phụ hoàng đều không thể làm cho hắn coi trọng liếc mắt một cái.” Lúc này Ti Lam Hạ đã hoàn toàn chìm vào hồi ức, ánh sáng trong mắt cũng phát sinh biến hóa, “Khi trẫm ý thức được mình yêu hắn, nguyên bản trẫm thầm nghĩ đem  phân tình này đặt ở trong lòng. Phụ hoàng yêu hắn như vậy, hắn lại rất có năng lực, Thái tử vị hẳn là dành cho hắn. Trẫm đã nghĩ đợi cho tới thời điểm kia sẽ toàn lực phụ tá hắn, làm huynh trưởng thật tốt của hắn. Dù sao phân tình này căn bản là không thể nói ra miệng, cũng căn bản không thể làm cho hắn tiếp nhận. Chính là. . . .” Ti Lam Hạ nhắm mắt lại, “Chính là. . . trẫm sau lại biết được, trẫm căn bản không thể ly khai hắn. . . Trẫm muốn trong mắt hắn có sự tồn tại của trẫm, trẫm. . . không thể chịu đựng được chỉ có thể ở xa xa mà nhìn hắn.”

“Trẫm dùng thời gian mười mấy năm mới có thể làm cho hắn để trẫm ngẫu nhiên đụng vào, nếu không phải. . . không phải hắn vì cứu trẫm, vận dụng thuật cấm kỵ mất đi ý thức, trẫm. . . có lẽ cả đời đều không thể đứng ở bên người hắn, làm cho hắn. . . nhận trẫm. Hắn mỗi lần phát bệnh đều rất đau, lúc hắn đau đớn. . . trong lòng trẫm so với hắn càng đau. . . nhung. . . Trẫm lại có chút chờ đợi, bởi vì cũng chỉ có lúc đó, trẫm mới có thể đụng tới hắn, mới có thể cảm nhận được hắn. Thương hắn. . . thực khổ, nhưng nếu trẫm không thương hắn. . . trẫm sẽ càng thống khổ.” Mở to mắt, nhìn mấy người phía dưới yên lặng chảy lệ, trong mắt Ti Lam Hạ lại không có một tia bi thương, “Hắn không hiểu tình, không hiểu yêu, chỉ biết hảo hảo sống sót, với hắn mà nói không chết ở trên tay người khác là điều quan trọng nhất của hắn. Các ngươi có lẽ sẽ cảm thấy kỳ quái, trẫm hôm nay liền toàn bộ nói cho các ngươi. . .”

…………….

Kinh ngạc đến ngây người nhìn người ngồi ở phía trên, Y Tư Hàn cùng đám người Ti Liễu Hàn căn bản không thể theo kịp những gì vừa nghe được, làm cho tâm thần bọn họ thật sự chấn động.

“Phụ. . Phụ hoàng. . .” Ti Liễu Hàn bắt lấy Y Tư Hàn đứng một bên, trong đầu hắn là một mảnh hỗn loạn, hắn không thể tin được Hoàng thúc cư nhiên đã trải qua những chuyện như vậy, cư nhiên. . . có thân thế như thế.

“Các ngươi là người được thần kiếm lựa chọn, cũng đại biểu các ngươi là người hắn tín nhiệm, cho nên, trẫm mới có thể nói cho các ngươi việc này.”

“Hoàng. . . Hoàng Thượng, ta. . ca ta hắn. . hắn còn phải. . .” Y Tư Hàn cũng cầm lấy Ti Liễu Hàn, chống đỡ thân thể của mình, ca hắn chẳng lẽ còn phải tiếp tục chịu khổ sao?

“Sẽ không, lần này rời đi, hắn sẽ trở lại nơi ban đầu của hắn, sẽ không tiến vào luân hồi nữa.” Ti Lam Hạ hiểu Y Tư Hàn muốn hỏi chuyện gì.

“Kia. . . kia. . .vậy là tốt rồi. . .” Y Tư Hàn không biết mình nên nói cái gì, cũng không biết nên làm như thế nào, trong lòng hắn thực loạn, lại rất đau, vì đau đớn của ca ca hắn.

“Các ngươi còn nhẫn tâm muốn để hắn ở lại chỗ này sao?” Ti Lam Hạ bình tĩnh hỏi, hắn biết sau khi bọn họ biết việc này, nhất định sẽ thay đổi ý tưởng. Chỉ thấy mấy người sắc mặt tái nhợt, đều lắc đầu.

“Phụ hoàng. . Ngài. . .” Ti Liễu Hàn không thể nói nên lời.

“Ân, trẫm từng nói qua phải vĩnh viễn ở cùng hắn.” Khóe miệng Ti Lam Hạ hơi hơi câu lên, nguyện vọng của mình có thể thực hiện vẫn là điều hắn vô cùng hạnh phúc.

“Chính là. . . chính là Hoàng thúc hắn. . .” Hắn cũng không yêu ngài, Ti Liễu Hàn không dám nói ra, hoặc là hắn không đành lòng nói ra. Những người khác cũng mang thần sắc như nhau, yêu như vậy rất khổ.

“Ha ha. . .” Ti Lam Hạ lại thoải mái mà nở nụ cười, mấy người rất ít khi thấy hắn cười lại một lần nữa sợ ngây người.

Xoa xoa bả vai của mình, trong mắt Ti Lam Hạ lộ ra lo lắng: “Tuy rằng hắn không hiểu yêu, nhưng. . . Trẫm đã đến được tâm hắn, y phục lần trước các ngươi đưa tới. . . trẫm thực vừa lòng, hắn mặc vào rất đẹp, bất quá. . . các ngươi lần trước quên chuẩn bị hỉ phục cho mấy người chúng ta, hoàn hảo chúng ta đều lén chuẩn bị cho mình một bộ, bằng không. . . trẫm cũng không tha cho các ngươi.”

“Phụ hoàng?!”

“Hoàng Thượng!”

Vài người kinh hỉ hô to, chẳng lẽ là. . . nhìn thấy người nọ gật gật đầu, mấy người đôi mắt lại đỏ. . . Giờ khắc này, bọn họ chân thành mà chúc phúc cho những người này, chúc phúc những người này rốt cục khổ tận cam lai.

“Xem ra các ngươi đều đã thông suốt, kia. . . chuyện kế tiếp liền giao cho các ngươi. Giang sơn này sau này phải nhờ vào các ngươi, chúng ta tuy rằng không ở bên người các ngươi, nhưng. . . người của Ti gia phải vĩnh viễn nhớ kỹ: là người Ti gia phải là bậc cường giả nhất thiên hạ, mà quân vương phải là người mạnh nhất trong số những người kia. Tư Hàn, những lời này ngươi cũng phải nhớ kỹ, ngươi mặc dù không phải là người Ti gia, nhưng ngươi là đệ đệ của hắn, càng không thể làm hắn mất mặt.”

“Dạ, Hoàng Thượng.” Nắm chặt lấy khuyên tai của mình, Y Tư Hàn ngẩng đầu nhìn thẳng người phía trên, ca ca, vô luận ngươi là ai, ngươi ở nơi nào, ngươi vĩnh viễn đều là ca ca của ta, ta sẽ không làm ngươi thất vọng.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

“Nguyệt. . .” Nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện ở trong Ngự thư phòng, Ti Lam Hạ đang trầm tư có chút kinh ngạc, vội đứng dậy đi tới, “Ngươi như thế nào lại đây? Tư Hàn bọn họ mới vừa đi.” Cảm thấy người này có thể là đến tìm Tư Hàn, Ti Lam Hạ nói đến.

“Ta biết.” Ngẩng đầu nhìn Ti Lam Hạ, Ti Hàn Nguyệt thản nhiên mở miệng.

“Nguyệt?” Đem người kéo vào trong lòng ngực, Ti Lam Hạ nhẹ hỏi một tiếng, đột nhiên đến nơi đây, cũng không phải tìm Tư Hàn, thì phải là đến tìm mình, người này có chuyện gì mà phải một mình nói với y.

“Bọn họ nghĩ như thế nào là chuyện của bọn họ, không cần để ý tới.” Mi Ti Hàn Nguyệt có hơi nhíu, biểu tình như vậy đã muốn thật lâu không có xuất hiện ở trên mặt hắn.

“Nguyệt. . . Ta biết ngươi không thèm để ý, chính là. . . Ta không muốn có người đối với ngươi có gì hiểu lầm, ngươi là người quan trọng nhất của ta, bọn họ nghĩ như vậy về ngươi, ta sẽ sinh khí.” Nghe ra ý tứ của người này, trong mắt Ti Lam Hạ liền tràn ngập ôn nhu.

“Đây là chuyện giữa chúng ta, không cần nói thêm cái gì với người khác.” Ti Hàn Nguyệt vẫn có chút bất mãn, với hắn mà nói, chỉ cần không ai đến phản đối thì hết thảy những thứ khác đều cùng hắn không quan hệ.

“Nguyệt. . . là chúng ta đem ngươi giữ ở bên người, muốn trách cũng nên trách chúng ta, ta không thể cho phép bọn họ đối với ngươi có chút bất kính, cho dù, người nọ là thân nhi tử của ta.” Thái độ của Ti Lam Hạ cũng thực kiên quyết, hắn không thể để cho bất luận kẻ nào thương tổn đến người này, cho dù là bất mãn hay hiểu lầm trong lòng.

“Vì sao phải trách các ngươi?” Lưu quang trong mắt Ti Hàn Nguyệt bắt đầu lóe ra, chuyện của bọn họ làm sao đến phiên người khác nhúng tay.

“Nguyệt. . . là ta sai rồi.” Nhìn ra người này đã bắt đầu không vui, Ti Lam Hạ vội nói, hắn làm cho người này phiền lòng, nhìn thấy sắc trời quả thật đã khuya, trách không được người này lại đến, xem ra mình bởi vì chuyện “bé nhỏ không đáng kể” này làm không trở về đúng giờ chọc giận người này rồi.

“Bọn họ phải như thế nào, là chuyện của bọn họ, chúng ta đã làm hết những gì nên làm.” Khẩu khí Ti Hàn Nguyệt lạnh như băng, loại sự tình này căn bản không cần bọn họ ra mặt xử lý, mấy người kia phải nghĩ như thế nào là chuyện của bọn chúng, Phụ hoàng bọn họ cần gì quản.

“Ta đã biết, sau này tuyệt quản nữa, ân?” Biết người này đã sắp nhịn không được rồi, Ti Lam Hạ thỏa hiệp nói.

“. . . . Ân.” Nghe được Ti Lam Hạ hứa hẹn, Ti Hàn Nguyệt cũng không nói thêm gì nữa.

“Nguyệt. . .” Một tay xoa môi người này, ánh mắt Ti Lam Hạ trở nên thâm thúy, “Ta muốn ôm ngươi.” Nói xong liền hôn lên, cảm giác người trong lòng rất phối hợp, Ti Lam Hạ liền đem người ôm lấy hướng vào gian nghỉ ngơi bên trong.

……………………….

Mười năm sau, hoàng cung kinh thành, trong tẩm cung của Yển Trí Đế.

“Tư Hàn, ta không sao.” Ho nhẹ vài tiếng, Ti Liễu Hàn bất đắc dĩ nhìn nam tử bên giường.

“Không được! Nằm thêm hai ngày nữa!” Y Tư Hàn cau mày đem người đè trở về, “Khi nào thì không ho nữa thì mới được vào triều. Dù sao không có đại sự gì, có mấy người chúng ta là đủ rồi.”

“Tư Hàn. . . Ta đã nằm mười ngày rồi.” Ti Liễu Hàn vừa nhỏm dậy lại bị người đè xuống.

“Nằm mười ngày mà vẫn còn ho, chứng tỏ còn phải nằm thêm. Việc này không được thương lượng, không cho ngươi đứng lên.” Căn bản mặc kệ người nằm trên giường là Hoàng Thượng, khẩu khí của Y Tư Hàn không có một tia thương lượng.

“Vậy ngươi nằm với ta đi.” Biểu tình này của Ti Liễu Hàn những người khác vĩnh viễn không thể nhìn thấy, ở trước mặt Y Tư Hàn hắn chính là một người bình thường, không phải là đế vương lạnh lùng cao cao tại thượng trên long ỷ kia.

“Hảo.” Thấy người này rốt cục cũng xuôi theo, Y Tư Hàn bỏ đi hài cùng áo khoác, rất nhanh xốc chăn lên chui vào, Y Tư Hàn đem người ôm hảo, “Ta ôm ngươi ngủ, ta đáp ứng ngươi, chỉ cần ngươi không ho nữa ta sẽ cho ngươi xuống giường.”

“. . . Ân.” Ti Liễu Hàn lên tiếng, sau đó nhắm mắt lại nằm sát vào khuôn ngực quen thuộc.

Một lát sau, Ti Liễu Hàn nguyên bản hẳn là đã ngủ đột nhiên lại mở mắt nhìn nam tử đang nhìn chằm chằm vào mình: “Tư Hàn. . . Ta hiện tại. . . đã có thể hiểu được tình cảm của Phụ hoàng, Hoàng gia gia còn có Hoàng thúc bọn họ đối với Thất Hoàng thúc. Tư Hàn. . . mãi mãi ở bên người ta được không? Ta biết. . . ta thực ích kỷ.” Lửa cháy đến nay cũng chưa lan đến chủ nhân, vì Đại Yển, hắn phải thú phi.

“Ngươi nói cái gì ngốc nghếch vậy, còn nói thân thể mình tốt lắm, rõ ràng sốt đến hồ đồ.” Cắn nhéo mũi người nằm trong lòng, Y Tư Hàn cười mắng , “Ta không ở bên cạnh ngươi thì ta đi đâu? Có thể nào ngươi lại cho ta đi vào phòng củi mà ngủ? Liễu Hàn. . . tâm hảo ngoan độc a.”

Mấy lời nói có chút không đứng đắn của Y Tư Hàn dễ dàng đánh mất băn khoăn của Ti Liễu Hàn, hắn biết người này lúc nào cũng hiểu hắn, thân thủ đem đối phương ôm sát, Ti Liễu Hàn nhắm mắt lại: “Tư Hàn. . . Ta cũng chưa có nói qua. . . Ta yêu ngươi.”

“Ta biết. . . .” Y Tư Hàn cười trầm tư, “Ân. . . đã có một thời gian không nói.”

“Tư Hàn, ta yêu ngươi.” Ti Liễu Hàn không mở mắt, chính là thêm thiếp nói.

“Ân. . . Liễu Hàn, ta cũng vậy. . . Ta cũng yêu ngươi.” Thanh âm của Y Tư Hàn lúc này thực ôn nhu, Tiên hoàng bọn họ có lẽ vĩnh viễn đều không nghe được ca ca nói yêu, hắn sẽ làm cho người này biết mình thương hắn.

“Tư Hàn, ngươi nói, Hoàng thúc có thể nhìn thấy chúng ta không?”

“Khẳng định có thể, ca ta chính là thần tiên.”

“Ta đây sẽ nói với Hoàng thúc một câu.”

“Cái gì?”

“Hoàng thúc. . . Ta một chút cũng không oán ngài, cám ơn ngài có thể chấp nhận phụ hoàng của ta.”

“. . . . Ta cũng có lời muốn nói với ca ca.”

“Ngươi muốn nói gì?”

“Ca. . . Ngài ứng phó với bốn người, có thể hay không ăn không tiêu. . .” (đó cũng nà điều ta luôn muốn nói =]])

“. . . . . Y Tư Hàn!”

“A, không đúng không đúng. . . Ta muốn nói như thế nào có thể là điều này?”

“. . . . . . .”

“. . . . . Ca. . . . . lúc nào rảnh đến thăm ta đi, ta rất nhớ ngươi, còn có. . . khuyên tai ngươi cho ta như thế nào một lần cũng chưa phát uy a, có phải đồ giả hay không?”

“. . . . Y. . Tư. . Hàn. . . .”

“Ha hả. . .nói sai rồi. . . Ta muốn nói chính là. . . .”

“. . . . . . . Cái gì. . . .”

“Ca. . . Cám ơn ngươi. . .”

“. . . . Ta cũng muốn nói tiếng cám ơn với Hoàng thúc. . .”

“Ai nha. . . Ngươi nói làm gì, ngươi tạ ơn ta là được, ta là đệ đệ hắn, cảm tạ ta cùng tạ ơn hắn là giống nhau, ca ta sẽ không để ý đâu.” Bàn tay có chút không thành thật luồn vào trong vạt áo của người nào đó.

“Nga? Ngươi muốn ta tạ ơn ngươi như thế nào.” Đem móng vuốt trong ngực mình lôi ra, Ti Liễu Hàn nâng mắt lên nhìn cái kẻ không có hảo ý kia.

“Ha ha, kỳ thật rất đơn giản a.” Mỗ con mới vừa bị lấy móng vuốt ra, lại duỗi thân qua.

“Như thế nào là đơn giản?” Tiếp tục hỏi.

“Hắc hắc. . . rất đơn giản, liền. . . đem thân thể ngươi đến tạ ơn đi.” Vừa dứt lời, Y Tư Hàn liền đem người đè ép xuống.

Y Tư Hàn mặc cho người ở trên người mình hôn vuốt, Ti Liễu Hàn lộ ra mạt tươi cười hạnh phúc. Phụ hoàng. . . tâm tình năm đó của người chính là như vậy đi, bởi vì yêu đến tận xương tủy, cho nên cam nguyện cùng những người khác chia xẻ. . . Phụ hoàng. . . Ta thực cảm tạ Hoàng thúc, bởi vì là hắn đem người này đưa đến bên người ta, mà người này chỉ thuộc về một mình ta, chỉ . . yêu ta. . . Phụ hoàng, cám ơn người. . . Hoàng thúc. . . cám ơn ngài. . . cám ơn ngài. . . ca ca. . .

>> 《Trưởng Huynh Như Cha 》hoàn <<

Neleta: Kỳ thật, 《Trưởng Huynh như cha 》 không đơn giản là chỉ đối với Y Tư Hàn mà nói, đối với Ti Hoài Ân, Ti Liễu Hàn ta cảm thấy được cũng có thể cho rằng có  ý nghĩa nào đó.

~*~

Toàn Văn Hoàn