Du Đồng Nở Hoa

Quyển 4 - Chương 2




“Mình…” Cô bặm môi, tiếng nói nghẹn cứng trong cổ họng, húng hắng cố nặn ra một nụ cười, nghĩ chắc cũng có vẻ bình tĩnh, nói: “Xin lỗi, mình hơi hồi hộp.”

Anh khẽ ừ một tiếng: “Mình hiểu,” sau đó lại kéo khóe môi, nhẹ giọng bảo: “Mình cũng vậy.”

Anh cũng… vậy?

Cô lại giật giật khóe môi, trái tim bình ổn bỗng đập dồn, nhất thời không biết phải đáp lại thế nào. Trong thời gian cực ngắn, đầu óc có thể nghĩ ra rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng chỉ còn lại trống rỗng.

“Thường Tiếu?” Anh lại gọi cô, nhắc rằng anh vẫn đang chờ đợi một câu trả lời chắc chắn.

Cô hít một hơi thật mạnh, buột miệng: “Hình như mình đói rồi…”

Anh khẽ nhíu mày, nét mặt cũng đổi, hỏi rất tự nhiên: “Muốn ăn gì?”

“Cơm.”

Dư Phi cười cười: “Mình cũng đói rồi.”

“Muốn ăn gì?” Cô cũng đơn thuần hỏi lại theo phản xạ.

“Cậu.”

“…”

***

Cuối cùng Thường Tiếu cũng gọi điện cho Quý Hiểu Đồng ngăn anh lấy cơm giúp, giọng nói của anh ở đầu kia điện thoại có vẻ rất bực bội, hỏi: “Sao vậy, đã lấy cơm xong hết rồi.”

Não đã hoạt động trở lại, cô nghiêm túc nói: “Xảy ra chuyện đổ máu.”

Không ngờ anh ngỡ ngàng trong giây lát, lại tỏ ra lo lắng: “… Cậu làm gì mà đổ máu?”

“… A?” Thường Tiếu 囧, “Thật ra là dì cả tới.”

Chỉ là bình thường cô rất ít khi nói dối, 囧, sợ anh không tin, vội vàng nhấn mạnh: “Tôi có dì cả thật mà!”

Nói xong Thường Tiếu càng 囧…

“…” Quý Hiểu Đồng cũng trầm mặc một hồi, nghĩ đến lo lắng ban nãy, cứng đờ, đột nhiên quát lớn: “Cái đồ ngốc này, đồ ngốc!” Sau đó lại im lặng, hung hăng nói, “Gặp sau!”

Cuối cùng, sau khi Thường Tiếu cúp điện thoại thì cứ cảm thấy có gì không đúng. Cô vốn nói giỡn thôi, sao bây giờ nghe qua, lại giống như đang nói dối để lấp liếm giấu diếm ấy. Mà căn bản cô không cần nói dối cơ mà…

Dù sao thì chẳng có gì quan trọng hơn chuyện trước mắt. Ngồi cạnh Dư Phi, nơm nớp lo sợ, như đang bước trên băng mỏng, cũng không dám thở mạnh, yên lặng chờ cơm được đưa tới, sau đó vội vàng xới cơm.

Đang lùa cơm thì lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn lén anh…

Anh đang chăm chú ăn cơm, vẫn không quay sang cô.

Sự lạnh nhạt này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn như đang ngồi trên bàn chông như trước, có phần xúc động muốn tông cửa chạy ra ngoài.

Hiện trong lòng đang có một suy nghĩ mơ hồ, có mừng thầm, có kích động, có cảm động, có khó tin, cả hoài nghi nữa. Như nai con đang sợ hãi, nhảy loạn…

Thật là mâu thuẫn. Thảo nào người ta hay bảo đừng đoán suy nghĩ của con gái, có đoán cũng chẳng ra. Cô nhìn chăm chú – khuôn mặt rất quen thuộc kia.

Ồ, có gì là lạ.

Sao hai ngày nay anh lại khác thường như vậy? Đầu tiên là hôn trộm cô, sau đó đến chờ cô tan học, lại còn câu nói kia nữa, anh nói, cũng hôn, cũng ước hẹn đi…

Cô nhìn đôi mắt ngọc mày ngài của anh, thấy đẹp cũng có thể mài ra ăn…Thực sắc tính dã, hơi thất thần.

Đột nhiên anh gắp đồ ăn vào chén cô, lơ đãng hỏi: “Nhìn được hay không?”

“Gì cơ?” Cô vùi đầu và cơm, ăn ăn, giả ngu.

“Mình nhìn có được hay không?”

“Được lắm.” Cô gật gật đầu, lại mím môi, nghĩ, thôi thì vẫn nên nhắm mắt, tiếp tục ăn cơm.

Cũng lười hỏi anh cô có nhìn được hay không, chắc chắn anh sẽ nói cô đẹp trai…

Cô tự hiểu rất rõ.

Cô không xinh đẹp như Tôn Điềm Điềm.

“Vậy cho cậu nhìn cả đời được không?” Có lẽ anh cũng không biết suy nghĩ trong lòng cô, lại gắp cho cô một miếng sườn.

“Hả?”

“Mình nói, cho cậu nhìn cả đời, được không?” Anh lặp lại lần nữa một cách rất thản nhiên.

“Hả… Khục khục khục.” Sau khi bị sặc, cô oán hận trừng mắt nhìn anh, uống một ngụm nước để nhuận giọng, cố gắng bình tĩnh, “Để mình suy nghĩ đã.”

Anh gật đầu, bỗng dưng nghiêm túc nhìn cô, “Muốn nghĩ bao lâu?”

Đột nhiên trong lòng nảy ra một câu, rất bất thình lình…

Không phải là không muốn.

Chỉ là không dám muốn.

Nhớ lại lúc trước Tiên cô từng kể, khi sinh cô, thật ra cũng muốn diện cho cô thành một nàng công chúa. Nhưng vì lúc đấy Tiên cô phải đi biểu diễn khắp nơi, bận hát hí khúc. Lão Đức liền để bốn anh em chơi chung với nhau.

Tính ông phóng khoáng, vì thế để dễ quản lý, cạo tóc cả bốn anh em thành đầu húi cua, sạch sẽ gọn gàng, dễ gội. Tuổi nhỏ cũng chả so đo, hơn nữa cô cũng cao nhanh, trước mặt sau lưng trông như một thằng nhóc.

Đến khi Tiên cô phát hiện ra thì đã muộn, thành thói quen khó sửa, không thể thay đổi.

Cứ vậy mà sinh hoạt đến bây giờ.

Thế nên, sao anh có thể xem cô như một cô gái? Nhớ lại những ngày trước đây, dù cô ở cạnh anh mỗi ngày, nhưng tất cả đám con gái, chẳng ai xem cô là kẻ địch.

Đột nhiên cô lại nghĩ tới mẹ Dư.

Ngày xưa mẹ Dư là một tiểu thư khuê các, cả đời chưa phải chịu khổ bao giờ. Ba Dư thương bà yêu bà cưng chiều bà, từ bé đến lớn chưa từng để bà làm bất cứ điều gì. Cưng chiều, khó tránh có phần điêu ngoa.

Nhưng cô hay nghĩ, phụ nữ mà có thể sống như mẹ Dư, được người cưng chiều cả đời, điêu ngoa cả đời, đó là một chuyện hạnh phúc đến nhường nào.

Chỉ là, trong lòng cô cũng tự biết, tuy mẹ Dư thích cô, nhưng không xem cô là con dâu.

Mẹ Dư rất sĩ diện, cả đời thích tranh hơn thua với người khác. Bà kết hôn trễ, ba mươi mấy tuổi mới sinh ra Dư Phi, thế nên lúc đó, đa số con cái của bạn học đều đã đi làm, lập gia đình hết cả.

Thi thoảng xuất hiện một bác gái bồng cháu tới, kể con trai mình thế nào, dâu mình ra sao, giữa hai lông mày của mẹ Dư vẫn chẳng hề có tia hâm mộ.

Thi thoảng cô cũng gặp con dâu của bác gái này, quả thật phong thái rất nổi bật, một người đẹp thuộc thành phần trí thức. Cô nghĩ rằng, cả đời này mình cũng không thể được như vậy.

Nhưng lúc đó, mẹ Dư nói với cô, rằng, Tiếu Tiếu, con mắt Tiểu Phi nhà dì cao lắm, chắc chắn sẽ chọn một người vợ cái gì cũng hơn bọn họ.

Mẹ Dư rất nghiêm túc.

Trước khi nghỉ hè, bà còn cầm tay cô hỏi, Tiếu Tiếu, con không phải đang hẹn hò với Tiểu Phi nhà dì chứ.

Lúc đấy cô lắc đầu rất quả quyết, khi đó mẹ Dư yên tâm mỉm cười. Mẹ Dư cười rất thân thiết, còn nói, dì đối xử với con như con ruột.

Thật ra cô rất tự tin. Nhưng trong tình yêu, lại mờ mịt, lại nhút nhát, lại sợ hãi đến thế.

Có lẽ sự thật là vậy, cô không xứng với anh.

Ôi, sao đột nhiên lại nghĩ tới chuyện này?

Mắt tối sầm, mím môi: “Mình muốn ăn bò khô xào gừng, ớt nhồi thịt, à, cà tím xào nữa…”

Bỗng Dư Phi thu lại nụ cười, nhìn cô thật sâu, nói: “Cậu đang do dự, Thường Tiếu.”

Đúng, cô đang do dự.

Không phải không muốn.

Ngẫm nghĩ, không biết phải làm sao, vành mắt ửng đỏ, vội vàng nhìn lên trần nhà: “À, cậu có mang đủ tiền không?” Cô gọi nhiều món như vậy, anh đủ tiền trả không…

Anh chỉ trả lời cô ba chữ–

“Mình chờ cậu.”

***

Từ tiệm cơm trở về, cả hai người đều không hề mở miệng nói chuyện nữa.

Những lúc thế này Dư Phi rất chăm sóc, sợ cô bị áp lực, dường như cũng cảm nhận được một cảm xúc mâu thuẫn nào đó trong cô, khuôn mặt lộ mấy phần ngưng trọng.

Hại cô đột nhiên thấy áy náy, chẳng biết tại sao bầu không khí lại trở thành căng thẳng sượng sùng thế này…

Giá mà lúc này, anh nói với cô, Cá tháng tư vui vẻ. Nhất định cô sẽ không nghi ngờ sự thật giả trong những câu nói ấy nữa.

Đến lúc về lại ký túc xá, cô nhìn người đang đứng dưới lầu mà sửng sốt. Là Quý Hiểu Đồng.

Sao anh lại ở đây?

Ở bên kia, Quý Hiểu Đồng cũng quay đầu sang, thấy cô và Dư Phi đang bên nhau…

Sắc mặt, bỗng trở nên có vẻ rất khó coi.

Thường Tiếu thấy Quý Hiểu Đồng thì rất bất ngờ, có điều cũng cảm thấy sự trượng nghĩa của anh bạn này chẳng chê được chỗ nào. Biết đầu gối cô bị thương, liền mang thuốc tới. Nhưng ở phương diện khác, đúng là có mấy phần vượt quá sức chịu đựng…

Cô không quen khi người khác đối tốt với mình, cứ cảm thấy nợ người ta, không được tự nhiên.

Quý Hiểu Đồng vẫn giữ vẻ mặt kia, đột nhiên cười tự giễu, sau đó mở miệng: “Xem ra cậu cũng ăn no rồi.”

Một câu nói mà khiến Thường Tiếu tự dưng chột dạ.

Sau đó anh đưa hộp cơm đã được chuẩn bị cẩn thận ra, còn một túi nilon, đựng đầy thuốc chữa thương các loại. Có vẻg như vứt đi cũng không phải, nhất thời dáng vẻ vô cùng phức tạp, quát Thường Tiếu: “Tới đây lấy!”

Thường Tiếu muốn đi tới nhận, nhưng không biết sao Dư Phi đã bước lên trước một bước, đưa tay ra.

Quý Hiểu Đồng thấy Dư Phi, ngược lại nắm chặt không chịu buông, hai người ngoài mặt trông như sóng yên bể lặng, nhưng mạch nước ngầm bên trong lại cuộn trào, cạnh tranh mơ hồ.

Một người không buông, một người quyết giằng lấy.

Đáng thương cho cái túi nilon vô tội, vô duyên vô cớ bị giày vò.

Thường Tiếu ở bên nhìn mà cũng tự dưng thấy xấu hổ, chạy lên trước, đưa tay giành lấy, vừa cầm vừa cười, “Tôi nhận, tôi nhận…”

Nào dám phiền hai vị…

Hai người giằng co một hồi, lúc này mới buông tay. Dư Phi liếc Quý Hiểu Đồng một cái, đột nhiên xoa đầu Thường Tiếu, nói: “Người lạ cho cái gì, cậu cũng không biết xấu hổ mà nhận lấy, bình thường dạy thế nào?” Không cần cố ý, bộ dạng cử chỉ lộ ra vẻ thân thiết không che giấu.

Và cũng khiêu khích bằng mọi cách.

Thường Tiếu lại không tự chủ mà đỏ mặt, mơ hồ cảm giác hai người này thật kì lạ, lại thấy Quý Hiểu Đồng nhìn sang, chợt xấu hổ. Cũng đúng, ăn hai bữa sáng chung với anh, phải thoát khỏi hàng ngũ người lạ rồi chứ. Nhưng dưới nụ cười quỷ dị của Dư Phi, kiên trì không giải thích.

Dư Phi không che giấu sự khiêu khích, cầm lấy những thứ cô nhận được từ Quý Hiểu Đồng một cách rất tự nhiên, nhìn qua, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Ăn à?”

“…” Thường Tiếu biết điều, im lặng không nói.

Dư Phi cười ân cần: “Không sợ bị bỏ độc à.”

Thường Tiếu 囧 cực kì, đột nhiên cảm thấy có lỗi với Quý Hiểu Đồng, nói: “Để tôi trả tiền lại cho cậu.”

Quý Hiểu Đồng nhìn cô, mãi một lúc sau mới nặn ra một câu: “Người lạ?”

Ôi,… không phải thế.

Anh hừ một tiếng: “Đúng là tôi rất hối hận vì không độc chết cậu đi.” Sau đó cũng chìa tay ra, cười rất giả: “Cũng đừng quên phí phục vụ.”

Dư Phi ở bên, rất bình tĩnh, đột nhiên nở nụ cười, trực tiếp móc bóp tiền đưa cho Thường Tiếu, một bộ ‘Tiền của mình cũng là tiền của cậu’. Đột nhiên nhớ tới gì đó, lại cười, cúi đầu ghé sát vào tai Thường Tiếu, híp mắt, “Ừ,… chớ sợ.”

“Hử…” Cái gì mà dọa được cô? Tuy rằng Thường Tiếu vẫn hơi bất ngờ, nhưng động tác mở bóp vẫn không hề chậm trễ. Những người khác thì không sao, nhưng với tiền của Dư Phi thì có lúc cô kiêng nể gì. Vậy mà vừa mở ra cô đã giật thót, sau khi nhìn bức ảnh trong ví của anh thì hoảng hốt đóng lại một tiếng ‘Pạch’ rất lớn—

Tức giận chỉ tay vào Dư Phi: “Cậu cậu cậu…”

Bên trong là bức hình cô khoe mông nằm trên giường lúc một tuần tuổi!

Khỉ gió!

“Chưa lộ ba điểm, rất có cảm giác nghệ thuật.” Như thể hiểu đoạn độc thoại nội tâm của cô, cười như có như không liếc Quý Hiểu Đồng. Hẳn là đã khơi gợi được sự tò mò của người thứ hai, thấy vẻ mặt xem thường của Quý Hiểu Đồng càng lúc càng sa sầm, cười giễu: “Chậc, là gì vậy…”

Thường Tiếu quả quyết giấu ví tiền ra sau lưng, gào lớn, “Cái gì cũng không cho xem!”

Dư Phi vẫn rất bình tĩnh, hùa theo: “Không cho.”

“…” Quý Hiểu Đồng khựng lại, hít một hơi thật sâu, nhìn Thường Tiếu mà lửa giận bùng lên, tức quá mà cười: “Xem như cậu giỏi.” Nói xong xoay người đi. Cơn tức này khó dằn, đúng vậy, độc nhất dạ đàn bà!

Dù Thường Tiếu cảm thấy rất có lỗi, nhưng cũng khó tập trung sự chú ý, rút tấm ảnh ra, sau đó nhét ví tiền vào tay Dư Phi rồi nhắm đầu về hướng ký túc xá mà chạy. A a a, mất mặt quá, đầu gối cũng đau nữa!

Dư Phi nhìn bóng cô mà khẽ cười, mãi đến khi không thấy nữa, mới quay đầu nhìn dáng người đã xa của Quý Hiểu Đồng.

Nụ cười chốc lát trở nên xa cách, khẽ nheo mắt, vừa nghiêm túc vừa có mấy phần lơ đễnh, cầm túi nilon trong tay, nhắm thẳng vào thùng rác ở đó không xa.

***

Thường Tiếu nhìn bức ảnh hồi nhỏ của mình, cảm thấy cực kì xấu hổ.

Chả biết Dư Phi kiếm được từ đâu. Bây giờ nghĩ lại thì thấy không đúng, thấy những bức ảnh không tệ lắm của mình hồi bé đều mất đâu hết cả.

Không phải đều đưa hết cho anh rồi chứ…

Nhìn kĩ lại, trong bức ảnh này cô trông cũng phong tình lắm. Góc quay đầu cũng cực kì kích thích, lại là vẻ hồn nhiên có sẵn, bây giờ có làm thế nào cũng… không thể bắt chước được.

Quá buồn.

Nghĩ đi nghĩ lại, lại nhớ tới câu ‘Mình chờ cậu’ của anh, bỗng mặt đỏ tai hồng, tim đập bình bịch, cả người không thể bình tĩnh, buổi tối vẫn trằn trọc không ngủ được. Hiếm khi Dung Lan  và Thiến Thiến vẫn chưa lên giường, thở dài một hơi, đột nhiên mở miệng hỏi hai người: “Các cậu nói xem, tớ có đẹp không?”

“Khụ khụ khụ—” Hai ánh mắt nghi ngờ nhìn cô, đáp không do dự: “Cậu uống lộn thuốc à?”

“…” Cô có phần không cam lòng, chu miệng: “Một nam sinh bỏ tấm ảnh của một nữ sinh không đẹp vào ví tiền là có ý gì?”

“Thích cô ấy.” Trông Dung Lan như thể kinh nghiệm tràn đầy.

“Hả?” Cô lại bị bất ngờ, xem ra tám chín phần là thật rồi.

Thiến Thiến lạnh lùng mở miệng: “Nhưng nếu tấm ảnh nam sinh kia bỏ vào là cậu, có lẽ chắc… gay.”

“…” Dư Phi không phải! Không phải đâu! Đây gọi là sở thích đặc biệt đó có biết không!

“Sao thế?” Dung Lan ngẩng đầu lên hỏi: “Có liên quan gì tới Dư Phi không?”

“Hừ!” Cô đáp khinh thường! Sau đó suy nghĩ ngọt như mật, Dư Phi đã đợi cô lâu lắm rồi…

Có điều, rốt cuộc lâu lắm là bao lâu? Ghét nhất là khi người ta không nói rõ ràng.

Trong phòng lại yên tĩnh được một lát, Thiến Thiến tùy tiện lướt web, lên diễn đàn trường cũng thành thói quen, được một lúc, đột nhiên đập bàn rống lớn: “Tiếu Tiếu, cậu lại thành chủ đề nóng rồi!”

Thường Tiếu vẫn còn rất mệt, rất bực bội, nhỏm dậy từ trên giường.

Một tiêu đề đỏ chót [Trần Thế Mỹ của đại học C, nhờ vẻ ngạo nhân, du hí nhân gian, rồng nghịch song châu!!]

Đệch! Thường Tiếu nổi giận, chủ topic bất ngờ đăng mấy tấm hình chụp cô, trăm phần trăm là dùng di động chụp lén. Mấy tấm đầu là lúc cô chạy bộ buổi sáng với Quý Hiểu Đồng, cả những lần gặp nhau của cô và anh. Sau đó là hình ảnh rất thân mật của cô và Dư Phi, cuối là ảnh khi cô và Dư Phi ở tiệm thuốc tối qua, như con chim nhỏ vùi vào vai anh…

Chắc chắn tay chụp ảnh là một gã cuồng đi nhìn lén, hơn nữa tâm lí cũng rất biến thái, sao lại chụp cô xấu như thế!!

Ở dưới đó là mấy trăm bài reply…

Nhưng cô rất tức giận, mỗi reply đều nhét một câu đm vào, lại còn bày ra vẻ như anh cả Thường Tiếu lúc nói mấy câu như ‘Người đẹp, cô em sắp cắn câu rồi!”. Còn có người lấy hình của cô làm chữ kí…

Nhất thời giận run, không thể nói được lời nào.

Thường Tiếu ngửa mặt lên trời thét dài. Cô phải luyện tập khả năng chống lại áp lực, có đội áp lực trên đầu cũng có thể ngủ ngon giấc!!