Đã hai giờ rưỡi, nhưng vẫn mệt mỏi không muốn đi học, cô vừa định gọi điện thoại cho Thiến Thiến hỏi bọn họ đang ở đâu thì di động đổ chuông, là Thiến Thiến.
Sau khi bắt máy, dù chẳng nghe nói gì, nhưng cũng có thể nhận ra tình hình bên kia đang rất ầm ĩ, hình như tâm trạng Thiến Thiến rất không vui, đang cãi nhau với ai đó, vừa tranh chấp gì, vừa tức giận quát ‘Alo’ vào điện thoại.
Cô hơi chần chừ, vừa đáp một tiếng thì… “Tôi nói cho cậu biết, tôi nhịn cậu lâu lắm rồi. Chỉ một cái đoạn ngắn ngủn đó thôi mà diễn hoài không qua! Nói cho cậu biết, hôm nay dù không có cậu diễn vai này thì Tăng Thiến Thiến tôi cũng sẽ tìm được người thay thế!”
“… Thiến Thiến?” Câu này trực tiếp vào đề, Thường Tiếu 囧囧 nghĩ chắc hẳn mình không phải là đối tượng trong câu của Thiến Thiến… Giọng nói ở đầu kia vẫn sặc mùi thuốc súng: “Thường Tiếu, chiều nay tớ không lên lớp, cậu xin phép cho tớ và Dung Lan!”
Cúp điện thoại.
Cô cầm điện thoại sững sờ, nhưng không ngờ sau đó lại reo lên, hai chữ ‘Dung Lan’ xuất hiện trên màn hình. Sau khi bắt máy, Dung Lan đi thẳng vào chủ đề: “Thường Tiếu, tớ đang ở sảnh lớn của Tòa nhà 1 trường mình, Thiến Thiến lại cãi nhau với người ta, cậu có muốn tới xem thế nào không?”
“Được.” Gần như Thường Tiếu đã đáp theo phản xạ, vì không có thời gian phản ứng, lập tức ngây ngô mang giày.
Chân trái vừa đi giày xong thì Thiến Thiến lại gọi điện tới, vẫn lửa giận ngút trời: “Thường Tiếu, tớ đang ở sảnh lớn của Tòa nhà 1 trường mình, cậu qua đây, nữ chính của tụi tớ, cậu qua đây!”
Thường Tiếu nghe tiếng ‘tút tút’ của điện thoại, cố gắng hiểu điểm mấu chốt của sự việc, sau đó điện thoại lại reo, trong giọng của Dung Lan lại có vài phần đùa giỡn: “Mau lên, Tiếu Tiếu, Thiến Thiến đang bắt người ta cam đoan, đề cử cậu làm nữ chính với chủ nhiệm, mau chạy đến đây đi!”
Thường Tiếu 囧囧 ngơ ngác mang nốt chiếc giày còn lại vào, ơ, có chuyện gì…
… Sao?
***
Thường Tiếu vẫn cứ lo Thiến Thiến sẽ đánh nhau với người ta, thế nên dù rất khó hiểu, nhưng vẫn cứ tạm gác chủ đề nữ chính, đến thẳng hiện trường.
Vừa đến nơi thì thấy ngay đối tượng đang cãi nhau với Thiến Thiến, Thường Tiếu càng cực kì thấy khó hiểu, vì đối tượng ‘nữ chính’ mà Thiến Thiến đang tranh chấp lại là…
Nam.
Cô quan sát người đó từ đầu đến chân thật kĩ một lần… Đúng thật mà, là nam.
Hễ là kịch trường thì lúc nào cũng là ba vở không đổi: ‘Cô bé Lọ Lem’, ‘Romeo và Juliet’, còn có ‘Lương Chúc’.
Thường Tiếu viết tiểu thuyết, thật sự rất hâm bộ các ‘biên kịch’ vườn trường đã đổi các đoạn đối thoại và tình tiết từ cũ thành mới, kéo dài ra, thế mà chưa thấy trùng lặp bao giờ.
Vở kịch của Thiến Thiến kì này trộn ba câu chuyện với nhau, rắc rối phức tạp, cẩu huyết kinh người.
Đầu tiên, hai người chị của Lọ Lem là Juliet và Chúc Anh Đài. Sau đó, Juliet muốn cướp Hoàng tử của Lọ Lem, còn Romeo vì yêu sinh hận mà độc chết Juliet. Tuy nhiên, thật ra Romeo vốn là chồng chưa cưới của Chúc Anh Đài, lúc Juliet tới an ủi xoa dịu thì nảy sinh tình cảm. Lúc này thì Chúc Anh Đài là gái giả nam, thân thiết với Lương Sơn Bá, khiến cho Lương Sơn Bá tưởng mình là gay, tinh thần thất thường trở thành Mã Cảnh Đào, ai ngờ đâu Lọ Lem lại yêu cái kiểu cách của Mã Cảnh Đào, không thèm Hoàng tử, cứ đòi Lương Sơn Bá. Chúc Anh Đài đi cướp hôn, nào ngờ Juliet không chết, Romeo tự sát…
Nói tóm lại, sau khi Thường Tiếu đọc kịch bản mà muốn hôn mê, điểm sáng đáng nhắc tới là ở chỗ, tất cả nhân vật đều bị đổi giới tính.
Thế có nghĩa là, người diễn Lương Sơn Bá là nữ, diễn Romeo là nữ, diễn Hoàng tử cũng là nữ. Diễn Juliet mới là nam, diễn Lọ Lem cũng là nam nốt…
Và đương nhiên, diễn Chúc Anh Đài, cũng phải là một nam…
Nhưng vấn đề mấu chốt ở chỗ, Thường Tiếu là nữ mà.
Là NỮ cơ mà, nhờ đọc lại một trăm lần giúp cho…
Thường Tiếu trước giờ rất bướng, trong những mối quan hệ thân thiết thì trở nên qua loa đại khái hơn, nhưng chả biết sao vẫn nhất quyết không chịu nhận vai này, dù cho Dung Lan và Thiến Thiến có khuyên bảo thế nào chăng nữa. Mãi đến khi Thiến Thiến nói đến mức thở hồng hộc, mới bức bối nhả ra một câu: “Nếu tớ diễn, thế thì có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch!”
Kết quả là, nhân vật chính của một sự kiện khác – bạn nam vì không nghiêm túc, cái kiểu tham gia ‘cho vui’ đã chọc giận Thiến Thiến, bây giờ ở bên cười hả hê. Đồ đáng ghét này chẳng những không đi, mà còn ở bên nói những câu rất gợi đòn, nào là ‘Đây là nam chính cậu gọi tới à’ ‘Nhìn qua thì thấy đầu óc không dễ xài đâu’ ‘Chậc, Thiến Thiến, cậu nói chuyện chả có uy, thế nên người ta mới không nể mặt đấy’ ‘Nếu không thì năn nỉ tôi, xin tôi tha lỗi đi’…
Thiến Thiến càng nghe thì càng sa sầm, mặt mày quạu quọ, cố tìm cách thay đổi suy nghĩ Thường Tiếu.
Thường Tiếu vốn đã không vui, trầm mặc một hồi, đột nhiên hùng dũng ra đứng trước mặt nam sinh kia, quát lớn: “Cười con khỉ! Có biết Quý Hiểu Đồng không?”
“…”
Không thể không nói ba chữ Quý Hiểu Đồng khá nổi tiếng ở đại học C. Hiếm khi sân tập yên tĩnh được mấy giây, sau đó Thường Tiếu hừng hựchừ một tiếng thật lớn: “Nữ chính của vở kịch! Biết không!”
Trầm giọng phán câu kết: “Xem ra là biết hả? Đầu óc không đến nỗi khó xài lắm ha!”
Thiến Thiến và Dung Lan trầm mặc. Trên thực tế, hai người rất không biết cái loại tự tin khó hiểu của Thường Tiếu (?)… rốt cuộc là từ đâu ra.
Quý Hiểu Đồng kia, chính là Quý Hiểu Đồng mà khoa nghệ thuật mời làm người mẫu biết bao nhiêu lần mà cũng không chịu tham gia đấy.
Là Quý Hiểu Đồng mà khoa mỹ thuật nói hết nước hết cái mới chịu ngồi yên cho vẽ đấy.
Là Quý Hiểu Đồng mà trưởng lạc bộ kịch năn nỉ vật vã nhờ đóng vai chính mà cũng không chịu đấy…
Là Quý Hiểu Đồng đấy đấy…
Lúc này Thường Tiếu bình tĩnh xoay người, đột nhiên nghĩ ra cái gì đó rồi cười, nói: “Đúng rồi, lí do này có thể khiến cậu ta quang minh chính đại mặc váy!”
Khuôn mặt Dung Lan co giật, thế mới nói…
Thường Tiếu nhất quyết từ chối tham gia, Thường Tiếu luôn cau mày chê các cô nhàm chán, Thường Tiếu luôn tỏ ra không quan tâm mọi việc, bây giờ chẳng những nhập cuộc, không chỉ muốn để Quý Đại Soát mặc váy, mà còn mặc trước con mắt soi mói của trăm nghìn con mắt người xem?
“Thường Tiếu à…” Dung Lan mở miệng.
Thiến Thiến ngầm hiểu, nói tiếp câu sau: “Nụ cười của cậu nham hiểm quá…”
***
Điều kì lạ nhất trên đời, không phải chuyện Quý Hiểu Đồng hôn Thường Tiếu, cũng chả phải Thường Tiếu chạy thắng Quý Hiểu Đồng, mà chính là, không ngờ Quý Hiểu Đồng lại đồng ý lời mời, trở thành ngôi sao mới mọc của câu lạc bộ kịch nói!
Sự thật là trước lúc đó, Thiến Thiến cứ tưởng Thường Tiếu đang đùa.
Sự thật là cô quên mất rằng con người Thường Tiếu trước nay chưa từng nói đùa bao giờ.
Sự thật là cô vẫn rất khó hiểu vì không biết vì sao Thường Tiếu không rơi vào cảnh ‘Không ai nhận máy’ hay ‘Cuộc trò chuyện chấm dứt giữa chừng’…
Nhớ lại cách xử sự của Thường Tiếu ngày đó, Thiến Thiến và Dung Lan lúc nào cũng chặc lưỡi khó hiểu.
Trước tiên Thường cô nương vào thẳng vấn đề: “Alo, Quý Hiểu Đồng, tôi muốn mời cậu đóng Chúc Anh Đài, cậu thấy được không?”
Sau đó Thường cô nương không hề có vẻ bị từ chối như các đàn anh đi trước, lại còn có cơ hội phát biểu cảm tưởng lần hai: “Quý Đại soái, cậu cũng thấy đó, vẻ ngoài của cậu ngon lành thế cơ mà, sao cứ phí của giời vậy?”
Sau khi dứt lời, cô lại có thể tiếp tục trình bày câu thứ ba: “Chúc Anh Đài.”
Tiếp đó Thường cô nương còn bảo: “Vậy cậu thấy tôi và cậu cùng mặc váy thì được không?”
Móe, lúc đó Thiến Thiến còn thầm nghĩ, đây mà là… mời gọigì? Thế nhưng! Quý Hiểu Đồng không hề cúp máy! Anh không hề cúp máy! Ngược lại hình như còn đưa ra yêu cầu gì đó, khiến Thường cô nương phải trầm mặc một phen. Sau một hồi suy đi tính lại, mới nói: “Được thì cũng được, nhưng cậu phải cam đoan chỉ mặc cho một mình cậu xem.”
Móe! Dung Lan cũng kích động, chẳng lẽ nội dung phát biểu vẫn nằm trong giới hạn sao?
“Cậu dao động rồi.” Ngay đó, Thường cô nương nói quả quyết.
“Cậu đồng ý rồi đấy.” Chớp mắt, Thường cô nương lại đưa ra kết luận như cũ. Cuối cùng lại dỗ ngon dỗ ngọt: “Yên tâm, tôi nói được làm được, cậu có tinh thần hi sinh vì nghệ thuật thì sẽ được người đời ca ngợi mà. Bye!”
…
Thế là câu chuyện kết thúc tốt đẹp.
Cuộc đối thoại này khiến Thiến Thiến và Dung Lan tò mò chết đi được, sau khi truy vấn tra hỏi, cuối cùng Thường cô nương mới rỉ tai…
Cậu thấy được không? Đương nhiên không.
Thế là cô nịnh bợ, anh nói: Người ta tìm tôi đóng vai hoàng tử anh tuấn bảnh bao, hoàng tử khôi ngô ưu buồn, hoàng tử đào hoa phóng khoáng, còn cậu lại tìm tôi diễn…
Chúc Anh Đài.
Anh chốt ‘Không có cửa đâu’.
Thế là cô dai dẳng tung mồi, nhắm vào trận cá cược kia, anh bắt đầu phân vân, lôi thêm khoản ‘tất lưới’.
Cô gật đầu đồng ý – nhất định là dao động rồi – mạnh mẽ kết thúc.
Ở đây cần một sự bình tĩnh kiên quyết, khiến Thiến Thiến và Dung Lan bội phục sát đất, nhưng đổi lại là nụ cười như thể chả có gì của Thường Tiếu – đương nhiên, độ cong của nụ cười ấy vẫn có vài phần kiêu ngạo như trước.
***
Ấy mà, Thường Tiếu không giống như vẻ vô tư vô lự ngoài mặt, mới biết mùi vị tình cảm, dù sao thì yêu cũng thôi mà hận cũng đành vậy, hoa rơi nước chảy cứ mặc trôi.
Cô quyết định không nghĩ tới chuyện về Dư Phi nữa, cũng chả thích đi xem Quý Hiểu Đồng tập, dù sao thì mấy kiểu hài kịch thế này, xem càng nhiều thì càng mất vui, dẹp hết suy nghĩ lung tung, tập trung vào học tập, thi giữa kì!
Thi thoảng Thiến Thiến và Dung Lan tối vẫn không ngủ yên, bảo không hiểu tại sao Quý Hiểu Đồng lại đồng ý, tham gia buổi diễn.
Sau đó Thiến Thiến nhịn không được mà than phiền, hồi năm nhất chính mắt cô đã thấy đích thân Cựu trưởng câu lạc bộ kịch nói đi mời Quý Hiểu Đồng biểu diễn, khổ vô cùng tận mà chẳng được gì. Sau đó cực kì thắc mắc hỏi, Tiếu Tiếu, cậu và cậu ta thân thiết với nhau thế từ lúc nào.
Thường Tiếu ngẫm nghĩ một chút rồi bảo cũng không biết, sau đó rảnh rỗi thì gọi điện tán gẫu với Quý Hiểu Đồng, hỏi cô bạn diễn Lương Sơn Bá kia trông như thế nào.
Không thể không nói, trừ lúc bắt đầu không hòa thuận, chứ ở bất kì mặt nào, anh và cô đều có cảm giác đã quen từ lâu, nói chuyện không cố kị, cho nên khi gác điện thoại, sẽ đưa đề nghị: “Không thì khi nào rảnh đưa nửa mặt còn lại cho tôi đánh nhé?”
Kết quả là, thời gian như nước, đã hai tuần trôi qua.
Dư Phi vẫn không gọi điện thoại cho cô, cô cũng không. Có một cảm giác mơ hồ rằng hai người đang giằng co cái gì đó với nhau, không ai nói ra, thế nên không rõ.
Dù trong lòng Thường Tiếu cảm thấy mất mát đâu đó, nhưng nghĩ kĩ thì thế cũng được, sự thân mật của hai người chỉ là thói quen của cô mà thôi.
Sau khi lên đại học, dù cùng một khoa, nhưng khác chuyên ngành, khác lớp, mỗi người đều có vòng giao tiếp riêng, ít nhiều cũng sẽ có khoảng cách.
Cho nên lúc bận rộn, đột nhiên hai ba ngày, bốn năm ngày hoàn toàn cắt đứt liên lạc, thi thoảng nhớ sực tới mới gọi cho nhau một cú, ra ngoài ăn bữa cơm, nói lại chuyện cũ, chỉ thế mà thôi.
Điều đáng mừng duy nhất là, bọn họ chưa bao giờ xa cách.
Có phải… từ giờ sẽ bắt đầu xa cách nhau không? Cô không dám nghĩ tới.
Ôi, có lẽ gần đây liên tục xảy ra sự cố, nên mới rối loạn, không khỏi tự giễu.