Du Đồng Nở Hoa

Quyển 1 - Chương 5




Thường Tiếu luôn rất nhiệt tình, hễ là hoạt động của lớp thì sẽ không vắng mặt, chẳng sợ khổ, nếu xong việc còn phải dọn dẹp này nọ, cô luôn tự nguyện ở lại đến cuối để giúp đỡ.

Mà quan trọng nhất, cô không bao giờ tranh công, nhiều lắm chỉ khoát tay bảo không có gì, và cười… sang sảng.

Ban đầu Dung Lan nhìn cô không vừa mắt, thấy Thường Tiếu hoàn toàn chẳng biết gì về nghệ thuật giao tiếp, có lúc lại nói quá thẳng khiến người ta khó chịu. Tính ra Dung Lan cũng là người quan hệ rộng, quen biết đủ loại bạn bè, nhưng không ai giống cô. Dù ở chung ký túc xá, ngẩng đầu không thấy cúi xuống cũng gặp, quen sơ.

Mãi đến khi xảy ra chuyện phiền phức, Dung Lan hẹn hò với một gã bạn trai bí mật, trong khi gã lại là bạn trai của một nữ sinh trường khác, bị cô ta phát hiện, kéo tới phòng ký túc gây loạn. Dung Lan bị gã kia lừa nên rất giận, còn gặp phải cô nàng không rõ phải trái, chẳng thèm để ý khí chất thục nữ gì nữa, không nói tiếng nào mà xông vào đánh nhau, vơ phải cái gì thì lấy đó làm vũ khí.

Thường Tiếu đang ngồi trước máy tính đánh bản thảo, phòng ký túc nhỏ, bị chen lấn khó chịu, lúc này mới đứng lên, thoáng nhìn thấy một đứa con gái chộp lấy cà mên trên bàn đập lên người Dung Lan. Thiến Thiến quýnh đến mức nhảy đổng, đầu Thường Tiếu nóng lên, phát huy tinh thần thân ái đoàn kết với bạn cùng phòng, vừa cà mên lẫn cái tát, kiên cường chịu thay Dung Lan.

Chỉ nhớ mãi một điều, sống lưng Thường Tiếu vẫn thẳng, không kêu đau, nhờ ưu thế chiều cao, quay đầu tóm cô ả, giằng lấy cà mên đập thật mạnh lên bàn, tiếng đập vang dội, cái hộp inox biến dạng kinh khủng.

Sau khi gây chấn động, trầm tiếng nghiêm giọng: “Tôi giận rồi đấy!”

Hất tóc, xăn tay áo, nói với ả cầm đầu: “Tôi nói, nếu không tự cút thì tôi đá đít!”

Cảm thấy giọng nói Thường Tiếu rất nghiêm túc, trong mấy bạn nữ vây quanh bên ngoài phòng kí túc, có người không nhịn được cười, nổi gan hét lớn, mau cút đi. Có lẽ bọn con gái kia thấy trận này khó ăn, nhìn sang Thường Tiếu cao 1m7, rất có sức uy hiếp, hung dữ đe dọa mấy câu rồi bỏ đi.

Lúc ấy Dung Lan hơi cảm động, nhẹ nhàng nói cám ơn, đầu bù tóc rối hỏi đau không. Bỗng dưng Thường Tiếu sực nhớ gì đó, quay qua nhìn cà men đã biến dạng rồi nói: “Cậu đền cái này nhé.”

Sau đó cười cười, ngồi xuống tiếp tục đánh máy.

Đột nhiên Dung Lan hiểu ra – nụ cười của Thường Tiếu rất chân thành, nhưng khóe miệng lại có vẻ kiêu ngạo.

Sau chuyện này, Thiến Thiến cũng thay đổi cách nhìn với Thường Tiếu, Dung Lan kéo hai người bảo muốn kết nghĩa, từ nay làm chị em, thương yêu lẫn nhau.

Biết nhau lâu, mới hay Thường Tiếu là một người rất đơn giản, không tính toán, thi thoảng lại ngốc cực kì, cứ nhìn kiểu ở chung với nhau của cô và Dư Phi thì biết. Thế nên sau này khi Thường Tiếu nói những câu ‘khó nghe’ thế kia thì lại như nói đùa, bởi vì lúc bắt đầu cô luôn rất nghiêm túc.

Mà bên cạnh đó Thường Tiếu luôn kiên trì với nguyên tắc bản thân, ví dụ mỗi lần hẹn hò nhóm, ngồi trong đám con gái, cô kiên nhẫn nhấn mạnh mình là nữ. Nói tóm lại Thường cô nương đúng là đồ quái dị, có điều vẫn rất dễ thương, tuy không làm người ta thích từ đầu, nhưng Thường Tiếu có những điểm rất đặc biệt, cần thời gian để trải nghiệm.

Còn nữa, thật ra đúng là Dư Phi bắt nạt cô.

Tại sao có người bị bắt nạt mà sau đó lại vui vẻ đến thế cơ chứ… -__-!

***

“Tiếu Tiếu, có điện thoại.”

Thường Tiếu đang dùng máy tính của Dung Lan để đánh máy, nghe gọi bèn trèo xuống giường, rề rà đi tới nhận điện thoại, quái lạ, nhận cuộc gọi bằng di động thì đâu tốn tiền, bình thường ai cũng sẽ gọi vào di động hết.

“Là tôi.” Giọng nói có vẻ kiềm chế, cố gắng ra vẻ thoải mái.

Cô nghe mà không hiểu ra sao, hể một tiếng: “Cậu là ai?”

Bên kia có vẻ không vui: “Là tôi.”

Cô vẫn không nhận ra: “Ai cơ?”

“Thường Tiếu!”

“Đùa nhau hả, nếu cậu là Thường Tiếu thì tôi là ai?” Hình như nghe thấy bên kia đang hít một hơi thật sâu, cô suy nghĩ một chút rồi nói: “Có việc thì gọi vào di động tôi nhé, chào.”

Nói xong cúp điện thoại ngay.

Giây tiếp theo, điện thoại lại reo reng reng, Thường Tiếu đứng bên cạnh nên bắt máy ngay, có tiếng quát gắt gỏng từ trong ống nghe: “Tôi là Quý Hiểu Đồng, gọi đến giảng hòa!”

Giảng hòa? Cầu hòa chứ gì.

Thường Tiếu tự động giải thích như vậy, nhíu mày: “Được rồi, vậy cậu xin lỗi trước đi.”

Đầu bên kia Quý Hiểu Đồng rõ ràng chần chừ, nghe thấp thoáng có người bảo ‘nhịn đi’ hay gì đó, cô lại không nghĩ nhiều, lòng dạ dồn hết vào quyển tiểu thuyết mới viết. Có câu cũ không đi mới không tới, sau khi bị ép phải bỏ, đột nhiên ý tưởng ùa về.

“… xin lỗi?” Anh như người bị giựt dây, giọng nói rõ ràng không vui.

Không biết có phải Thường Tiếu không tập trung hay không, nghe câu nghi vấn thành câu trần thuật, tưởng là đã xin lỗi, ngắn gọn bảo: “Tha lỗi cho cậu, vậy chào nhé!”

Sau đó cúp thẳng.

Thật ra Dung Lan nói đúng, đôi khi cô là một người rất 囧. Tính tình nóng nảy, tới nhanh, đi càng mau, nhanh thì mấy phút đồng hồ, chậm thì cùng lắm là bốn năm ngày, với bạn bè thì chẳng hề từ chối ai, trừ việc không nói về trực giác của mình – cô tin tưởng vào sự nữ tính của mình, là trực giác của phái nữ.

Hôm qua có nói chuyện với Tiên cô, tâm trạng đã thoải mái hơn, nghĩ lại thì thấy bốn vạn chữ cũng chả là gì, chạy hai mươi ngàn mét cũng không sao, bị phun lên người càng chẳng đáng kể, tí rượu kia giặt xíu là sạch ấy mà! Cô lên diễn đàn nói người ta chỉ có như thế, tuy là sự thật, nhưng đã làm tổn hại đến thể diện của người ta, nếu anh đã xin lỗi rồi thì thôi, cuối cùng quyết định giải tỏa hiềm khích ngày trước.

Dù sao mấy truyện cô viết trước đây cũng chẳng có mấy ai đọc, không có nhiệt huyết, bây giờ tìm được cảm hứng mới, quyết tâm hi sinh tính mạng vì sự nghiệp ngôn tình!

Vừa bước hai bước tới giường, điện thoại lại reo ầm ĩ.

Cô thoáng chần chừ, vẫn chạy tới bắt, lớn tiếng quát phủ đầu: “Có gì sao cậu không nói một lần cho xong thế?”

Suýt nữa Quý Hiểu Đồng làm rớt điện thoại, nghĩ rõ ràng cô là người cúp điện thoại trước, hít thở hai lần thật sâu, giọng nói có vẻ hơi máy móc: “Để trau dồi tình cảm, cậu có muốn đi uống hai li không!”

“Hử?” Thường Tiếu ngẩng đầu hỏi Dung Lan: “Quý Hiểu Đồng mời đi uống rượu, có muốn đi không?”

“Quý Hiểu… Đồng!?” Dung Lan thò đầu từ trong toilet, bỗng trợn tròn mắt: “Đi! Đương nhiên là đi rồi!”

“Vậy được,” cô nói vào điện thoại: “Đừng uống rượu, uống bia đi.” Sau đó ném điện thoại cho Dung Lan, nói: “Cậu hẹn giờ với cậu ta đi.”

Cực kì hoành tráng ném Quý Hiểu Đồng qua sau đầu, tiếp tục hào hứng suy nghĩ về tình tiết mới: Tiếp theo, làm thế nào để  nam chính lột đồ ra đây?

***

Thường Tiếu học khoa Kinh tế, lúc học Thống kê, đầu còn xài được ngon lành nên thầy giáo rất thích cô, sau đó nâng kính nhìn cô hỏi, một cô gái đoan trang, ngoan ngoãn đáng yêu như thế, sao lại ăn mặc như thằng con trai vậy.

Cô liền cười xòa, bảo chẳng có cách nào, em mặc váy, Thiến Thiến bảo em là yêu nghiệt.

—- Yêu trong yêu quái, nghiệt trong nghiệt chướng.

Từ trên giường xuống bàn, tay ôm laptop đi vài vòng, vắt hết óc cuối cùng cũng lưu được mấy ngàn chữ, thở một hơi thật dài, thầm nghĩ bây giờ có ai dám tung virus hại cô, cô sẽ đấu với người đó tới cùng.

Thiến Thiến là thành viên câu lạc bộ kịch, Dung Lan là cán bộ trong hội học sinh, hai người có việc bận, đến chiều cũng chẳng thấy ai. Mà bản thân cô, lúc trước vì không từ chối được lời mời của trưởng câu lạc bộ thể thao, gật đầu, bôn ba trong các trận đấu trường mình làm chủ nhà, làm chân đưa nước, hoặc trọng tài, cũng có chút tiếng tăm nhất định trong phạm vi nào đó.

Cô dâu trẻ dễ thành mụ vợ già, nay đã sai đám người mới làm việc, khó lắm mới rảnh rỗi tí đỉnh.

Xoa bụng, vừa cảm thấy hơi đói thì di động reo lên.

Thường Tiếu thấy tên của Dư Phi, cô vui vẻ, giọng nói khác hẳn ban nãy, gào toáng lên: “Dư Tiểu Phi!” 

Dư Phi khẽ phì cười: “Thường Đại Tiếu.” 

Thường Tiếu cười rất tươi, sau đó hít đầy hơi nói lớn: “Chàng để bụng rỗng mà tới, tối nay gặp nhau trên bàn ăn!”

“Chà.” Anh cười cười, giọng nói không nhanh không chậm, bình thản: “Hôm nay trăng treo cành liễu, tiểu nương tử hãy trang điểm một phen, tự nhiên ta sẽ tới trước cửa nghênh đón.”

“Ta sẽ trang điểm lộng lẫy, yên lặng ngồi chờ,” cô bắt chước cảnh trong phim kiếm hiệp, mặt nghiêm túc, tự chắp tay nghiêm mày nói: “Mời!”

“Mời.” Trong giọng nói của anh đầy ý cười.

“Á khoan!” Thường Tiếu gào lên ngăn anh lại, “Ai da da” âm ỉ ở cổ họng, sau đó hát tuồng: “Trăng treo cành liễu là khi nào ấy hĩ?”

“Tiểu nương tử hãy cứ chờ ta.”

“Được. Vậy~~” Cô nhún vai, tiếp tục bắt chước giọng nói thô lô như trong phim kiếm hiệp: “Ta cúp máy đây~~ kya kya!”

“…”

Thường Tiếu cúp điện thoại, bỗng bày ra tư thế đúng tiêu chuẩn của Hoàng Phi Hồng: “Mời!”

Sau đó ngây người mà cười.

***

Trăng chưa lên Dư Phi đã gọi, bảo rằng đang chờ cô dưới lầu, hình ảnh đó ăn sâu vào tim, tung tẩy ra ngoài.

Dư Phi từ xa đã thấy cô cười tươi roi rói, hơi nhướng mày: “Hôm nay Thường tiểu đệ cao hứng như vậy, vì chuyện gì thế?”

“Thường tiểu muội.” Thường Tiếu không hề ngại phiền mà sửa lại.

Dư Phi nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Không có sức thuyết phục.”

“Lần sau cởi hết cho cậu nhìn.” Cô trừng mắt liếc anh, nghĩ lại, chỉ sợ có khi vẫn không nhìn ra. Thời cô dậy thì, có lần Tiên cô đi lưu diễn về, vào nhà ngạc nhiên đến đổ mồ hôi lạnh. Vì trong một mùa hè, cô cao lên tới năm, sáu cm, ngực vẫn như đang dán hạt dưa hấu, chưa mọc lên. 

Được, quyết định rồi, món ngọt tối nay sẽ chọn chè đu đủ sữa tươi, lấy hình bổ hình. Tốt nhất là bự đến mức có thể kê lên bàn để nghỉ. ><~!

Lúc ăn cơm, Dư Phi luôn gắp hành bỏ vào chén cô, cô bảo thế thì dặn chủ quán lúc xào rau đừng cho vào là được, nhưng Dư Phi vẫn không để ý, cô 囧囧 nghĩ, lẽ nào anh đang hưởng thụ quá trình này…

Có điều ăn nhiều hành sẽ có mùi, không phải ảnh hưởng tới hun hít sao?

Xong việc, Thường Tiếu liếc anh một cái, nhìn gần thấy lông mi của anh rất dài, lại còn xòe rộng, không khỏi hơi mắc cỡ, cam chịu cho hết hành vào miệng.

Sau khi ăn xong, hai người rảnh rỗi chuyện trò, Thường Tiếu nghĩ, vẫn là không nên nhắc tới chuyện máy tính, cảm thấy anh chưa làm xong, bây giờ mà nhắc sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của anh mất, dù sao quan hệ hai người thân thiết như thế, cô kiên nhẫn chờ vậy!

Lát sau, như thể Dư Phi hiểu rõ suy nghĩ trong lòng cô, dùng tăm đâm vào quả cà chua bi đưa tới miệng Thường Tiếu, chẳng quan tâm cử chỉ này ái muội đến chừng nào, thật là…

Kì cục… = =~

Tiếp theo anh thong thả hỏi: “Gần đây làm mất lòng ai thế?” Dùng virus phá hủy chương trình, chẳng cứu vớt được dù chỉ là mảnh vụn trong ổ C, những ổ đĩa khác cũng bị phá hư. Hơn nữa…

Anh cảm giác chuyện này sẽ không kết thúc, không chừng đối phương chỉ chực chờ cô lên mạng là sẽ tiếp tục tấn công.

Cô không nghĩ nhiều, cắn một cái: “Không có.” Sau nghĩ lại một chút: “Có.”

Anh đâm một quả cà chua khác, lặp lại động tác đút ăn, lơ đãng nói: “Không phải cậu ta.” Lần trước tấn công vào máy tính người kia, trong đó không có chương trình này… Nhưng mà với tư cách ‘tặng món quà’ nho nhỏ, anh thuận tay tặng đóa… ờm, hoa tươi.

“Không phải ai?” Thường Tiếu ra bộ ngờ nghệch.

“Không có gì.” Anh cười, không muốn dây dưa tới nữa. Nhưng anh cũng đã chuẩn bị một món quà nhỏ, định để hỏi thăm đồng chí ‘hacker’ kia một tiếng. “Không phục hồi văn bản được, nhưng đã sửa máy tính ổn rồi.”

Cô vỗ vỗ vai anh, mặt an ủi, ra vẻ trong lòng đã hiểu rõ: “Được rồi, để mình đi lấy.”

Cô cũng đoán kết quả sẽ thế này từ đầu.

Dư Phi đâm quả cà chua bi thứ ba rồi tự mình cắn trước một miếng nhỏ, sau đó đưa nửa còn dư đến trước miệng cô, nghĩ bây giờ hẳn Thiến Thiến đã chuyển máy tính của mình đi rồi, thỉnh thoảng cũng phải để Thường Tiếu nhà anh được nghỉ ngơi một chút, thong thả nhai vài cái: “Cuối tuần này chờ điện thoại mình.”

Thực hiện lời hứa.

***

Lúc Thường Tiếu leo cầu thang về lại phòng mình, đột nhiên nghĩ ra, Dư Phi bảo ‘không phải cậu ta’, chẳng lẽ ý chỉ… Quý Hiểu Đồng?

Chậc, lần sau phải hỏi cậu ta xem thế nào, tránh xử oan… người tốt (?). Vừa vào cửa đưa mắt thì thấy đầu CPU đã ở trên bàn, vừa vui vừa ngạc nhiên, hèn chi khi cô nói lấy máy tính, Dư Phi bảo không cần, ra là ý này.

Nhìn Thiến Thiến đang ngồi, nửa bên mặt sa sầm, liền hỏi: “Sao thế?”

Thiến Thiến căm hận nghiến răng: “Cậu đi nói với Dư Phi, nói tớ ghét cậu ta!” Dám vì Thường Tiếu mà nắm nhược điểm đe dọa cô… Cơ mà lát sau nghĩ lại Thường Tiếu là một người cố chấp, không chừng sẽ chạy tới nói thật. Sợ bị trả đũa, cô trầm mặt: “Quên đi, cậu đừng nói…”

Càng nghĩ càng thêm lo: “Không được nói đó!”