Thường Tiếu cao 1m7, sức khỏe lái được máy bay, có một vẻ anh khí từ trong xương cốt.
Ngày khai giảng đại học, lúc cô xách rương hành vào ký túc xá, từng bị Tăng Thiến Thiến và Dung Lan tưởng là anh em của ai đó chứ không phải con gái, tóc cắt ngắn như vừa ra khỏi tù.
Mãi đến tối khi Thường Tiếu tắm rửa rồi đi nằm, Dung Lan còn tưởng mình bị ảo giác, cứ cảm giác đêm hôm khuya khoắt, tên này sẽ nổi thú tính nhào vào mình, nằng nặc kéo cô vào toilet kiểm tra.
Thường Tiếu tới khá trễ, câu nói đầu tiên dưới ánh chiều tà chói chang là: “Ồ, dáng hai cậu cũng không tệ nhỉ.” Sau đó nhìn vào ngực của hai người, cười cười.
Lúc ba cô gái nằm xuống trò chuyện với nhau, hai người la ó kịch liệt bảo nụ cười đó thật dâm đãng, Thường Tiếu đưa tay chọt ngực của Dung cô nương, thấy mình đâu nói sai.
Phòng ký túc xá của Thường Tiếu vốn bốn mạng, nhưng có một người không tới báo danh, nghe nói là đi du học. Thế nên chỉ còn ba người ở bốn giường, bốn năm đại học cứ thế trôi qua.
Trong kì huấn luyện quân sự, Thường Tiếu đã để đám nữ sinh được thể diện, dáng người anh tuấn, động tác chuẩn mực, dù mặt trời chiếu thẳng cũng không hề chớp mắt, lưng thẳng tắp.
Huấn luyện viên lôi cô ra để làm nhục tụi nam sinh trong lớp suốt nửa tháng, mà thậm chí cô nàng đẹp trai này cũng lười bày vẻ khiêm nhường.
Lúc hô ngồi nghỉ ngơi , cô ngồi xuống lắc đầu cười nói: “Tớ chưa mệt lắm.”
Súng bắn chim đầu đàn, lúc đó gần như cả lớp đều thấy cô không vừa mắt, Thường Tiếu cũng không biết mà tự xem lại, chẳng phát hiện ra. Đến khi hát quốc ca, mỗi lần hát giọng cô to rõ, cổ họng mở rộng, cảm xúc trào dâng.
Vài ngày sau vẫn không thấy cô bị khan giọng, Dung Lan không nhịn được hỏi vì sao, cô đáp: “Tớ từng được huấn luyện chuyên nghiệp rồi, cậu không bắt chước theo được đâu.”
Nói rồi lại cười, khiến Dung Lan giận đến tròn mắt nở lỗ mũi, mấy ngày sau không quan tâm cô nữa.
Lúc Thường Tiếu tự tiến cử làm trưởng lớp, được một phiếu, đoán chừng đó còn là phiếu tự bầu.
Lúc đọc kết quả kiểm phiếu có mấy ánh mắt hả hê, Thiến Thiến hối hận cảm thấy dầu gì cô cũng đáng thương, trong lòng hơi áy náy, lúc muốn an ủi, Thường Tiếu cười cười: “Trong dự liệu.”
Trong nụ cười lộ vẻ ung dung, càng khiến Tăng Thiến Thiến tức giận.
Mỗi khi Thiến Thiến và Dung cô nương kích động nhắc tới chuyện cũ, Thường Tiếu vẫn rất bình tĩnh, nụ cười rất mang dấu ấn của nhà họ Thường.
Thường Tiếu cảm thấy có lẽ mình là người hài hước, dù quan điểm của cô luôn bị người khác không thích.
Bên cạnh đó, Thường Tiếu muốn mạnh hơn, cô chỉ có một mình, lại còn là con gái. Dù vào tuổi dậy thì, sau khi các đặc điểm giữa nam và nữ dần xuất hiện rõ, lúc vào toilet nữ cô vẫn thường bắt gặp những ánh mắt rất khác thường, nhưng những chuyện đó vẫn không đả kích lòng hăng hái của Thường Tiếu. Ngày qua ngày, cô vẫn luôn nhấn mạnh một điều –
Mình là một cô gái có trái tim của phụ nữ!
Thường Tiếu rất thích đọc tiểu thuyết, không phải ngôn tình thì không xem.
Loại bỏ ngăn cách với Dung Lan và Thiến Thiến, sau đó trở nên thân thiết khăng khít, cuối cùng Dung Lan cũng nói ra tiếng lòng, bảo bộ dạng lúc cô cầm quyển tiểu tuyết ngôn tình Đài Loan trông rất quỷ dị, quỷ dị như Châu Tinh Trì diễn vai của Lương Triều Vĩ trong phim ‘Sắc giới’ vậy.
Sau khi cô tải bản lậu phim ‘Sắc giới’ về xem lén, cuối cùng cũng biết tới trình độ mà Dung Lan gọi là ‘quỷ dị’ là gì, nhưng điều đó vẫn không dập tắt lòng nhiệt tình của cô dành cho ngôn tình.
Cô cũng từng thử viết tiểu thuyết, trong truyện nữ chính là một cô bé xinh xắn đáng yêu thông minh lanh lợi, sau đó gặp nam chính cao to oai phong khôi ngô tuấn tú.
Kế tiếp vừa gặp đã yêu, gặp mấy lần thì lên giường.
Rồi sau đó kết hôn, chia tay.
Cuối cùng gặp lại nhau, lên giường.
Hết.
Lần đầu tiên Thiến Thiến đọc truyện cô viết, ôm bụng cười từ trong phòng ra đến hành lang khiến Thường Tiếu thật sự cảm thấy mình có tố chất làm siêu sao hài kịch bẩm kịch. Có điều trong lòng vẫn cảm thấy có gì không đúng, lúc viết đoạn chia tay, rõ ràng cũng bi kịch lắm cơ mà.
Cười xong Thiến Thiến bò về nói: “Căn bản cậu chẳng biết gì là tình yêu cả.”
Cô chớp mắt mấy cái hỏi: “Thế cái gì gọi là tình yêu?”
Dung Lan chen miệng: “Cái này không thể nói thôi được, phải làm rồi mới biết.”
Thiến Thiến đập bàn hét toáng: “Xí! Mình có nói gì đến cái gì gọi là làm tình đâu!”
Vì thế Thường Tiếu quyết định tìm bạn trai. Để có thể hiểu rõ cái gì gọi là làm tình, có thể biết cái gì gọi là tình yêu.
Nhưng cô cứ vui vẻ phấn khích ra ngoài, rồi lại tiu nghỉu ỉu xìu bước về.
Đầy đường toàn con trai, nhưng chẳng ai là của cô.
Cô nhớ kĩ năm mươi ba bạn học cùng lớp, lúc năm mươi hai người bầu cô làm lớp trưởng, vẫn ngồi ở chỗ cũ, mặt kính đồng hồ phản chiếu nụ cười đắc ý của cô, trong tay còn giữ tờ phiếu bầu của mình.
Cô thích tâm trạng giành được thắng lợi sau khi lật ngược tình thế, trên đời không có gì làm khó được cô.
Đời người là thế, muôn màu muôn vẻ, gấp khúc quanh co.
À, cô tên là Thường Tiếu (nghĩa là ‘hay cười’).
***
Năm đầu đại học Thường Tiếu có tham gia hẹn hò theo nhóm cùng Dung Lan và Thiến Thiến, bọn họ rất đẹp, thường vô tình kéo đối tượng cô để ý đi mất.
Dung Lan áy náy, xoa đầu cô nói: “Tiếu Tiếu ngoan, tên nào mà dễ bị dụ thế thì không phải đàn ông tốt đâu.” Rồi sau đó qua lại thân thiết với tên đàn ông xấu kia.
Quan điểm của Thiến Thiến thì khác, cậu ấy nói: “Tình yêu phải chịu được thử thách.”
Cô nghĩ thấy hai người nói đều đúng, sau đó vẫn tiếp tục hẹn hò theo nhóm với cả hai, làm nền.
Khai giảng lần hai, Dung Lan hẹn vài người bạn, rủ Thiến Thiến và cô đến tụ tập ở một quán bar gần trường.
Đa số mọi người trong bar là bạn chung trường cả, nhìn lướt qua trên sàn nhảy cũng có thể tìm được hai người bạn cùng lớp, cho nên rất ầm ĩ, không khí khá hòa hợp.
Thường Tiếu uống bia như uống nước lã, nâng tay, ngẩng đầu, mở miệng, uống ừng ực, chớp mắt đã thấy ngay đáy li. Có điều nghĩ tửu lượng Dung Lan không tốt, không chừng phải phụ trách cõng gái đẹp về phòng. Thế nên suốt buổi tối, Thường Tiếu đành uống cẩn thận.
Mọi người trò chuyện cắn hạt dưa thôi thì thấy không vui, vài người la hét đòi chơi thảy xúc xắc, thua chơi trò ‘Đại mạo hiểm’, người thắng quyết định.
Vốn cô không muốn tham gia, rút cuộc bị vây lại, không còn cách nào, vẫn phải thảy xúc xắc, tham gia hoạt động tập thể. Vài ba vòng sau, cô không thua không thắng, nhìn thấy mọi người khắp nơi đều đang xốc nảy.
Thật ra mấy người bạn của Dung Lan cũng hiền lành, chơi vừa phải, cùng lắm thì chỉ vào ai đó ngồi cạnh rồi gào lớn ‘em yêu anh’ thôi, dù sao ở đây cũng toàn người trẻ, đùa giỡn vậy, phần lớn đều cười cho qua, không khí khá náo nhiệt.
Thường Tiếu còn đang mừng thầm vì không bị tóm lần nào, kết quả nhất thời hưng phấn xốc chén, thua thảm. Dung Lan uống đã nhiều, phấn khích nhảy cẫng lên ngay tại chỗ, gò má đỏ ửng, ánh mắt sáng rực hét lớn: “Cậu thua rồi!”
Những người bên cạnh cũng ầm ĩ cả lên, Dung Lan á à vài tiếng, sau khi bàn bạc chỉ sang bàn bên cạnh: “Đi đi, thấy cái đầu dưa hấu bàn bên cạnh không, tới ôm cậu ta một cái –” Nói xong dừng một chút, cười nham hiểm: “Cô dâu ôm chú rể kìa!”
Thường Tiếu 囧 ngay tại trận… đang suy nghĩ có nên ‘ngất xỉu’ luôn hay không, nhưng ngẫm lại, một người anh em của Dung Lan vừa phải hôn mặt đất, hôn bàn, hôn ghế, thậm chí còn hôn cả quầy bar…
Thua thì phải chấp nhận, đành phải làm thôi, đi thì đi!
Không ngờ từ phía sau ồn ào nghe thấy một giọng nam rất khó chịu, hình như là nói với cô: “Bạn mặc áo vàng!”
Bởi vì giọng nói như đang tìm người, nên mọi người đang ầm ĩ hơi yên lặng hơn chút.
Thường Tiếu thấy chuyện không liên quan tới mình, bắt đầu nhìn ngó màu áo người khác.
“Này!”
Thiến Thiến vội vàng đẩy cô một cái nhắc: “Hình như gọi cậu đấy.”
Lúc này Thường Tiếu mới cúi đầu nhìn cái áo của mình: Không phải, quả thật không liên quan đến cô, cô mặc áo màu xanh lá cây cơ mà…
Bị lóe mắt bởi ánh đèn màu lam của quán bar, mọi người đều rất háo hức.
Được rồi, coi như tìm cô vậy. Thế nên Thường Tiếu nhìn xung quanh một chút, cuối cùng Thiến Thiến không chịu nổi: “Đằng sau kìa!”
Đằng sau? Hử…
Tất cả sự kinh ngạc của Thường Tiếu bị giấu trong tiếng nhạc điện tử đau đầu nhức óc, – cô vẫn chưa quay hết đầu ra sau, đột nhiên có ai níu vạt áo, cả người bị một lực thật mạnh kéo giật ra sau, gò má được phớt qua rất nhanh!
Đúng thế, là ‘chạm’ một cái! Lực mạnh, cô có thể cảm giác đường viền môi của đối phương một cách rõ ràng…
Trong góc khuất bỗng có nhóm người đột nhiên nổi điên, đập bàn huýt sáo, dậm chân nhảy rầm rập, cực kì ầm ĩ.
Ban đầu Thường Tiếu vẫn ngơ ngẩn, sau đó nghe thấy tiếng reo hò thì mới từ từ hiểu ra.
Hình như cô thành… vật cá cược?
Chàng trai hôn cô nhét hai tay vào túi, chẳng hề giải thích lời nào, quay đầu bỏ đi.
Thường Tiếu không thấy rõ mặt anh ta, nhưng có thể nhận thấy người đó rất khó chịu, toàn thân đều tỏa ra một mùi ‘cản ông là chết’, bóng lưng cao thẳng rất bảnh, cao hơn cô một cái đầu.
Cô sờ lên mặt, không biết tình huống thế này thì nên làm thế nào. Chậc, ngã ra đất? Che mặt thẹn thùng? Khóc lớn? Hay là… kêu đau?
Đột nhiên, một cô bạn của Dung Lan không biết tại sao phấn khích, hét lớn mấy tiếng ‘A a’ –
“Là Quý Hiểu Đồng đó –”
Thường Tiếu bị Quý Hiểu Đồng khoa máy tính mổ một cái, chuyện không thể nào.
Những người biết chuyện thì bóp tay răng rắc, cảm thấy Quý Hiểu Đồng đã bị thua thiệt lắm lắm.
Một tên bạn học của cô gọi điện tới chúc mừng, cảm thấy với khuôn mặt của cô mà được hôn như vậy, cuộc đời này không uổng.
Vì thế cô ngồi trước máy tính lên diễn đàn xem thử thì thấy thật thần kì, mình bị chiếm tiện nghi, thế mà người xui xẻo thì lại là đối phương, trên đời không thiếu chuyện lạ đời.
Dung Lan nằm trên giường cắn khăn, nói: “Cậu có cái vận cứt chó gì thế không biết.”
Thiến Thiến ngắm trăng cảm thán, “Là Quý Hiểu Đồng đó.”
Thường Tiếu nhún nhún vai, cô tìm đọc các bài viết suốt hai giờ, tìm xem Quý Hiểu Đồng là thần thánh phương nào, ngoại trừ tính tình nóng nảy không tốt, chẳng qua tên này có bộ dáng đẹp trai ngất trời, chẳng qua là đại điện cho sinh viên mới toàn trường phát biểu trong ngày khai giảng, đứng trên khán đài chào theo nghi thức quân đội thật bảnh, tư thế oai hùng, chẳng qua tình cờ biết vẽ một chút, chẳng qua có vài thành tựu trong âm nhạc, chẳng qua có nghề chơi bóng rổ…
Mấy cái đó cô cũng biết vậy.
Suy nghĩ một chút thì ẩn danh post một câu lên diễn đàn, nói: Quý Hiểu Đồng cũng chỉ có thế thôi.
Sau đó đi tắm rửa, giặt quần áo. Vừa giải quyết xong một đống đồ, Dư Phi gọi điện thoại cho cô, nói đói bụng, cô cầm tiền đi ra ngoài.
Từ mộtnghĩa nào đó mà nói, miễn cưỡng có thể xem Dư Phi là thanh mai trúc mã của cô.
Hồi cấp hai cô có đại diện cho trường đi thi toán thành phố, vừa khéo Dư Phi ngồi phía trước.
Từ nhỏ cô đã thích xen vào chuyện của người khác, thấy Dư Phi đọc đề thi một lần rồi gục lên bàn ngủ, lo lắng khi về anh sẽ bị người khác phê bình, liền lấy bút chì đâm vào sau lưng anh mấy cái.
Kết quả lại bị giáo viên coi thi cảnh cáo.
Lát sau cô thấy anh vẫn còn nằm, chưa từ bỏ ý định đâm anh mấy cái nữa, khéo sao giám thị là một lão hói thông thái rởm, muốn hủy bỏ tư cách thi của cô. Chẳng biết sao cô lại nổi khùng, ôm bàn la hét ầm ĩ không chịu đi, nói bị oan, cứu mạng, kết quả vẫn bị cụ ấy xách cổ lôi ra ngoài.
Ra ngoài rồi giáo viên bồi dưỡng môn toán run tay chỉ vào mặt cô, chửi um lên, nói đây là tội nặng, làm hỏng danh dự của trường, quay về sẽ xử lí. Giải thích? Hai câu không nói hết, đành tủi thân đứng một bên nhìn người khác thi.
Người bước ra đầu tiên chính là Dư Phi.
Dư Phi đến gần cô nói: “Xen vào việc người khác.”
Sau đó mỉm cười, giải thích đơn giản một cách lễ phép nguyên do chuyện ban nãy với thầy dạy toán, quay đầu nhìn cô, mấp máy môi nói: “Tôi là Dư Phi.”
Tiếc là đến bây giờ cô vẫn không thể phân tích ý nghĩa trong nụ cười của anh, trêu tức? Xem thường? Hay là chân thành?
Sau đó thầy giáo có truy cứu trách nhiệm hay không thì cô quên rồi, chỉ nhớ sau khi công bố kết quả, cô nhìn chăm chú. Hai chữ ‘Dư Phi’ xếp vị trí thứ nhất, mới thật sự nhớ kĩ cái tên đấy.
Nhớ lại đúng là tức hộc máu, thật ra những câu đó cô đều làm được hết… chẳng qua vô tình sơ suất gây ra kết quả này thôi, nếu cùng điểm thì theo xếp tên theo thứ tự chữ cái, vần ‘c’ trong Thường Tiếu của cô đã đứng trước chữ ‘y’ trong Dư Phi rồi.(*)
Phiên âm của Thường Tiếu là /chángxiào/, còn Dư Phi là /yúfēi/.
Cho tới bây giờ, Thường Tiếu vẫn cảm thấy canh cánh trong lòng, nhưng thấy hai bên đã quá thân thiết với nhau, cũng chỉ là hoài niệm nhỏ trong lòng.
Xuống lầu, đã thấy Dư Phi đứng dưới ánh đèn bên đường chờ cô, vị trí ấy ngược sáng, không thấy rõ mặt, nhưng cô biết nhất định anh đang nhìn trời.
Dung Lan thường bảo Dư Phi có chỗ kì quái, tuy rằng rất đẹp trai, nhưng giương mặt đó không thể che giấu sự thật kì quái này.
Cô cảm thấy anh rất tốt, không hiểu sao lúc nào Dung Lan và Thiến Thiến cũng tránh né anh, bình thường mời đi ăn cơm cũng từ chối.
Vừa tới nơi, Dư Phi đến gần cô, nói: “Mình muốn ăn bánh ngọt.”
Cô gật đầu, hơi ngẩng lên nhìn anh. Trước đây anh vừa chuyển vào lớp Thường Tiếu, chẳng cao hơn cô, không biết từ lúc nào phải ngẩng đầu lên để nhìn anh thế này… Nghĩ nghĩ, trong lòng lại cảm thấy hơi buồn bực.
Hai người sóng vai cùng bước về trước, vào một tiệm bánh ngọt cạnh trường.
Tiệm bánh được trang trí tao nhã, bầu không khí ngọt ngào, phần lớn là các đôi tình nhân, uống chung một li, tình nồng ý mật.
Thường Tiếu nghĩ, hình như sự xuất hiện của cô và Dư Phi rất đột ngột, cô càng không thể tưởng tượng nổi hình ảnh khi mình và anh cùng uống chung một li như thế. Nếu vậy thì bại hoại xã hội quá – trong thời điểm nào đó, cô vẫn rất có tự giác về bộ dạng nam tính của mình.
Tướng ăn của Dư Phi rất tao nhã, thong thảm một thìa lại một thìa, lần lượt tuần tự, hại cô bỗng dưng muốn dùng ‘một bức tranh’ để miêu tả anh. Anh ăn hết lớp kem chocolate mocha bên ngoài, sau đó đưa miếng bánh gateau còn dư đưa cho Thường Tiếu, rồi lại kéo miếng bánh dâu tây của cô, tiếp tục thản nhiên nói: “Con gái đừng ăn nhiều kem, không tốt cho cơ thể.”
Anh rủ ăn cơ mà 囧.
Ăn xong hai cái bánh là cô no rồi, Dư Phi nói đi thôi, có thể đổi mặt trận rồ, bắt đầu ăn bữa chính, sau đó đến nhà ăn mắc nhất trường, gọi một bàn toàn những món cô thích nhất.
Dư Phi bảo: “Làm người phải biết xa trông rộng,” sau đó còn nói: “Phải chống được cám dỗ.”
Cô muốn phát điên tại chỗ, vặt lại: “Rõ ràng tại cậu bảo mình ăn bánh.”
“Vậy cậu phải biết phân rõ trắng đen.”
Anh nói, ngồi đối diện, nhìn khuôn mặt cô, nhếch môi cười khẽ.
Thật ra khi anh cười, mắt cong cong trông rất đẹp, cô nghĩ vậy.
Tuy thường bị anh khiến cho dở khóc dở cười, nhưng một lần lại một lần, cô vẫn cứ lặp lại những sai lầm như thế.
Không thể từ chối anh.
Giống như, mùa hè ngập nắng ấy, ngồi trong căn phòng sáng trưng, quạt xoay xoay trên trần… Cô không thể nào nhịn nổi nữa, muốn lấy bút đâm vào anh.
Cô tin vào duyên phận, duyên phận, nam nữ chính trong tất cả tiểu thuyết đều gặp nhau nhờ hai chữ này.
Đơn giản, và ấm áp.